Nhưng một người kiêu căng như cậu sao có thể nói ra những lời ấy cơ chứ?
Cho nên Sở Lạc Duy lại thốt ra những câu nói khiến người ta phải điên lên.
“Đau chết cậu cũng đáng đời, ai bảo cậu chắn cho tôi hả?” Thương, nhưng vẫn nói những lời tàn nhẫn.
Kiều Vi Nhã nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, “Con mẹ nó, ông đây bị ngu được chưa?”
Lúc cậu cúi đầu nghiêm túc rửa vết thương cho Kiều Vi Nhã, cô vẫn có thể thấy rõ được vết thương trên đầu cậu, tuy ở đằng sau lớp tóc, nhưng ở góc này vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là điều mà cô nợ cậu, cho nên giờ phải trả lại cậu.
Mỗi người một vết thương, huề nhau rồi.
Trong mắt người đang cúi đầu kia tràn ngập sự thương xót vô tận, tiếc là không ai có thể thấy được điều đó.
Rửa sạch vết thương xong, lúc Sở Lạc Duy ngẩng lên, trong mắt đã không còn vẻ xót xa ban nãy nữa, “Cậu chờ ở đây một lát, tôi mang cái cây này lên trước, sau đó sẽ cõng cậu lên.”
“Tôi có thể...”
“Thích nói nhiều không?” Sở Lạc Duy vẫn đang rất giận, giận vì cậu đã hại cô bị thương.
Giờ cánh tay của Kiều Vi Nhã đang rất đau nên cô cũng chẳng có tâm trạng mà đi đôi co với cậu, cho nên chỉ có thể nhìn cậu cầm cái cây hoa ăn thịt người kia lên trước, “Cậu chậm thôi, cái túi bị rách rồi đấy.”
Sở Lạc Duy không đoái hoài tới cô mà trèo cực nhanh lên thang.
Kiều Vi Nhã nắm lấy cánh tay bị thương của mình, cắn răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891184/chuong-2852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.