Cả hai vẫn giằng co vấn đề để ai đi. Sở Vi chọn cách im lặng để xem ai thua ai thắng.
Nếu là Sở Lạc Ninh đấu với An Hinh Duyệt thì chẳng có gì phải bàn cãi cả, vì người thắng nhất định sẽ là Sở Lạc Ninh, nhưng còn hai người này thì đúng là năm mươi năm mươi.
Sở Lạc Duy nhường Kiều Vi Nhã?
Không bao giờ có chuyện đó!
Kiều Vi Nhã nghe lời Sở Lạc Duy?
Không thể nào có chuyện đó được!
“Cậu có phải là con gái không thế?” Sở Lạc Duy quyết định ra tay từ mặt giới tính.
“Ai da, cậu bị bệnh ung thư đàn ông à? Con gái thì làm sao? Khinh con gái hả?” Kiều Vi Nhã phụt cười phản bác.
“Người tôi khinh là cậu!” Sở Lạc Duy nói rồi đẩy cô ra, định đi tới.
Kiều Vi Nhã tóm cậu lại, “Tôi hiểu chỗ như thế này hơn cậu, cậu có cần vì sĩ diện của đàn ông mà phải vờ vịt thế không?”
Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn cô, có chút tức giận.
“Kể cả cậu có hiểu rừng núi thì cũng đã sao? Chỗ này chỉ là một mảnh nhỏ thôi, chúng ta không bị lạc.” Sở Lạc Duy cãi lại.
Kiều Vi Nhã thật sự muốn phun nước có ga chết tên này.
“Cậu Hai à, hãy nghĩ cho người trong lòng cậu đi, bị cắn phải là hủy hoại nhan sắc luôn đấy, vốn tính cách đã chẳng ra sao rồi, giờ có mỗi cái mặt để cộng điểm, nếu bị hủy mất thì ai thèm để ý tới cậu nữa?”
Sở Lạc Duy: “...”
Sở Vi cố gắng nhịn cười, hai người này cứ nhất định phải đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891182/chuong-2850.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.