Sở Lạc Duy giật giật khóe miệng của mình. Cậu chỉ muốn nói, đây hoàn toàn không phải là con gái!
“Loại cây này thông thường chỉ có thể thấy ở Châu Phi, ngay cả ở núi Châu tôi cũng chưa thấy bao giờ! Không ngờ ở đây lại có thể thấy được! Máy ảnh, máy ảnh! Mau đưa máy ảnh đây, tôi muốn chụp ảnh!” Kiều Vi Nhã nói rồi tự động rút di động của Sở Lạc Duy ra, sau đó chụp ảnh cây ăn thịt người kia.
Sư hưng phấn của cô khiến Sở Lạc Duy cảm thấy mọi sự lo lắng của cậu đều trở nên thừa thãi, thích một đứa nam tính như thế này cậu còn có thể làm sao đây?
“Bây giờ phải làm thế nào mới lấy được cái bụi cây kia?” Sở Lạc Duy vẫn không quên việc chính của mình.
“Đơn giản thôi, ở núi Châu có cỏ Long Diên, nhưng lại có loại rắn độc phải sống nhờ vào nó. Tôi đã nói rồi đấy thôi, ông nội tôi có cách hái được cỏ Long Diên!” Kiều Vi Nhã nói rồi đưa đi động cho Sở Lạc Duy: “Xem chị đây thể hiện tài năng nè!”
Kiều Vi Nhã nhìn ngó xung quanh cuối cùng tìm được một cành cây, sau khi quan sát kỹ lưỡng, xác nhận cành cây này không phải cành của cái cây màu đen kia thì mới yên tâm cầm lấy, tiếp đó bước tới: “Tôi đánh lạc hướng cây ăn thịt người, cậu đi lấy cái cây quỷ quái kia đi!” Kiều Vi Nhã nói, nghĩ nghĩ một chút lại nói tiếp: “Thôi đổi lại đi, cậu đi dụ cây ăn thịt người, để tôi đi lấy cây! Cậu da thịt non mịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891180/chuong-2848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.