Sở Lạc Ninh được xác nhận đã bị nhiễm bệnh, khi tỉnh lại, bản thân anh trái lại rất bình tĩnh, chỉ lo bọn họ cũng bị lây.
Thủy An Lạc đeo khẩu trang, mặc đồ cách ly ngồi bên giường gọt hoa quả cho anh.
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, “Mẹ cứ như vậy con không an tâm.”
“Vậy con muốn mẹ thế nào?” Thủy An Lạc ngẩng đầu trừng con trai một cái, “Con đã hứa với mẹ thế nào?”
“Đó là tai nạn thôi.” Sở Lạc Ninh dùng lời của em gái mình, giống như không hề nhớ rằng lúc trước khi em gái nói câu này, anh cũng mắng em gái. “Người bị nhiễm dịch ở vùng thiên tai có nhiều không ạ?”
“Số liệu hiện giờ bệnh viện thống kê được đã lên đến hơn một ngàn người. Tất cả các bệnh viện đều đang khẩn cấp tiến hành nghiên cứu huyết thanh. Bệnh viện chúng ta cũng là một trong số đó.” Thủy An Lạc đưa táo cho con trai, sau đó nói: “Hai chiến hữu của con cũng đã được xác nhận là bị nhiễm dịch, hiện giờ đang ở bệnh viện quân khu.”
Sở Lạc Ninh dừng một chút, siết chặt hai tay mình, “Miên Miên và Bao Đậu thì sao?”
“Hai đứa nó còn chưa có kết quả chẩn đoán chính xác, nhưng lần này diện tích truyền nhiễm dịch rất lớn. Số liệu của trung tâm nghiên cứu virus cho thấy cực dễ truyền nhiễm.” Thủy An Lạc nói xong, buông dao thái hoa quả ngẩng đầu nhìn con trai, “Đôi khi mẹ thực sự ích kỷ nghĩ rằng chẳng bằng con trở về tiếp nhận công ty của ba con có phải hơn không.”
“Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891177/chuong-2845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.