Cậu lính trẻ nhìn các cô, “Thấy chưa, các cô cứ đứng yên ở đây đừng gây thêm phiền phức gì, lát nữa sẽ có một nhóm dân gặp nạn được đưa đi, các cô đi theo luôn đi.”
“Chuyện đó... tôi muốn hỏi một chút, bên các anh có đội trưởng nào tên là Sở Lạc Ninh không?” An Hinh Duyệt đột nhiên mở miệng hỏi. Cô vừa tới đã nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Sở Lạc Ninh đâu.
“Đội trưởng Sở? Các cô quen Đội trưởng Sở à?” Cặp mắt cậu lính trẻ sáng rực lên một chút. Sở Lạc Ninh là nhân vật thần thoại của cả quân khu, tuy rằng mới hơn hai mươi nhưng có người nói anh đã phá vỡ kỷ lục ba mươi năm qua của cha mình trong quân đội, “Nhưng mà Đội trưởng Sở không ở đây, các cô là gì của anh ấy?”
“Không ở đây?” Phản ứng của Sở Lạc Nhất có chút quá kích, “Không phải chứ, mẹ tôi bảo anh tôi ở đây mà.”
“Cô là... em gái của Đội trưởng Sở?” Cậu lính trẻ nghe cô nói xong, rốt cuộc cũng không còn nghiêm nghị như lúc nãy, “Đội trưởng Sở thật sự không ở đây, sáng hôm nay anh ấy đã dẫn đội đi ra phía sau ngôi làng rồi. Bên đó gặp tai nạn nghiêm trọng hơn, có vài hộ gia đình đã bị mắc kẹt ở đó, thuyền cứu nạn không vào được. Đội trưởng Sở dẫn người qua bên đó cứu người rồi.”
Tim An Hinh Duyệt đập trật mất mấy nhịp, thuyền cứu nạn còn không vào được, vậy là đã nghiêm trọng đến mức nào?
Bọn họ làm sao mà vào được? Quanh đó cũng toàn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891164/chuong-2832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.