Sở Lạc Duy vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, như thể cậu có thể nhìn cô như vậy cả đời, nhưng lại muốn cứ thế này mà bóp chết cô luôn. Cô gái này lúc nào cũng nghĩ sẽ nhường cậu cho một người phụ nữ khác.
Một giây sau đó, Sở Lạc Duy bỗng đẩy cô ra, “Thấy cậu rồi còn có người phụ nữ nào được gọi là đẹp nữa. Cậu có thể giúp tôi tìm ai đó đẹp hơn cậu.”
“Ha ha ha, cậu đang khen tôi đấy hả?” Kiều Vi Nhã được thả ra, giải trừ tín hiệu nguy hiểm, không hề nghe ra hàm ý sâu sắc trong câu nói của Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy khựng lại một chút, thôi bỏ đi vậy, cậu có thể trông mong gì vào cái cô ngốc này chứ?
“Haiz, không đúng, chẳng lẽ người trong lòng cậu còn đẹp hơn tôi nữa à?” Kiều Vi Nhã đuổi theo, cô vẫn luôn tin vào chuyện cậu đã có người thầm mến của mình.
Sở Lạc Duy dừng bước. Kiều Vi Nhã đâm vào lưng cậu liền kêu “ai da” một tiếng. Sở Lạc Duy ngoảnh lại lạnh lùng liếc cô, “Khí chất hơn cậu..”
Kiều Vi Nhã: “...”
Thế có nghĩa là cậu ta đang nói cô không có khí chất đấy hả?!
“Này, có biết nói chuyện không thế. Cậu cứ nói chuyện kiểu này thì sẽ bóp chết câu chuyện đấy có biết không?” Kiều Vi Nhã đi theo sau lớn tiếng nói.
Sở Lạc Duy không đoái hoài gì tới cô, giờ cậu chỉ muốn bóp chết câu chuyện này, lại càng muốn bóp chết cô hơn thôi.
“Nói chuyện cho tử tế.” Sở Lạc Duy trầm giọng.
“Ai không nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891161/chuong-2829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.