Trái tim Triệu Hân Hân run rẩy, nhìn Sở Vi, cô bé cũng vô tội lắm.
Sở Vi bất đắc dĩ vô cùng, gửi cho cô bé một ánh mắt: Bây giờ đã biết nỗi khổ của tớ chưa?
Triệu Hân Hân sợ sắp tè ra quần, thu dọn đồ đạc đổi chỗ cho Sở Lạc Duy, ngồi cùng với Kiều Vi Nhã ở phía trước.
Kiều Vi Nhã tức giận lấy sách của mình ra, không ngồi cùng bé thì thôi, có gì ghê gớm chứ.
Triệu Hân Hân run rẩy, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn Sở Vi. Nhưng Sở Vi chỉ có thể cho cô bé một ánh mắt tự cứu lấy mình nhé, nhóc còn ngồi chung với vị tổ tông này đây nè.
Cô giáo bước vào lớp nhìn thấy họ đổi vị trí cho nhau, “Sở Lạc Duy, Triệu Hân Hân, tại sao lại đổi chỗ?”
Triệu Hân Hân muốn khóc, bé bị người ta uy hiếp mà.
“Thưa cô, Triệu Hân Hân thấp quá, em ngồi ở phía trước sẽ chắn mất tầm nhìn của bạn ấy.” Sở Lạc Duy chém gió mà mặt không biến sắc tim không đổi nhịp.
“Ừm, Sở Lạc Duy làm tốt lắm.” Cô giáo vui mừng nói.
Triệu Hân Hân bực mình nằm bò ra bàn, bé thấp đâu mà thấp?
Cho nên, lúc cô giáo đang giảng bài, Triệu Hân Hân và Kiều Vi Nhã bắt đầu viết giấy cho nhau.
[Hức hức hức, cậu ta không nói chuyện vẫn đáng yêu hơn.]
[Bây giờ cậu biết rồi chứ, cậu ta chính là một tên biến thái độc mồm độc miệng.]
“Thưa cô, hai bạn ấy đang truyền giấy cho nhau ạ.” Sở Lạc Duy đột nhiên hô to lên.
Kiều Vi Nhã quay phắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891141/chuong-2809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.