Vậy là ngày đầu tiên đi học, một mình Bánh Bao Rau đã đánh rụng tất cả mọi tình địch ở trường tiểu học, cảnh này khiến cậu rất hài lòng.
Sở Vi chỉ muốn nói, luận trình độ âm hiểm thì đừng ai bì với Sở Lạc Duy, không thể nào bì được đâu.
Còn Tiểu Bất Điểm khi trở về nhà lại rất tức giận, dám đuổi mình đi, mình sẽ không thèm để ý đến đồ bánh bao thối kia nữa.
Tiết thứ hai, giáo viên bắt đầu phát sách mới, xét thấy bọn trẻ sẽ không nhận thức được quá nhiều chữ nên giáo viên liền bảo bọn trẻ cầm về đưa cho ba mẹ, sau đó nhờ ba mẹ viết tên mình lên trên.
Tên của Sở Lạc Nhất khá dễ viết, cho nên bé đã học viết được từ lâu rồi.
Kiều Vi Nhã lúc này nghĩ ba mình nhất định rất ghét mình, chữ Vi kia thật khó viết, chữ Nhã cũng bao nhiêu là nét.
Tiểu Bất Điểm nằm bò ra bàn than thở. Bé vẫn nên cầm về nhà đưa cho ba viết đi thì hơn.
Bánh Bao Đậu quay lại nhìn cô bé. Lần này hai đứa cuối cùng cũng được ngồi cùng nhau.
“Em làm sao thế?” Bánh Bao Đậu nhân lúc giáo viên đang giới thiệu liền nhỏ giọng hỏi.
“Chị nói xem sao cậu ta lại đáng ghét như thế chứ?” Rõ ràng, cô bé vẫn còn để ý chuyện mình bị đuổi về.
Bánh Bao Đậu chớp mắt. Bé nghĩ chuyện này rất bình thường mà, ai bảo em gạt anh ấy, anh ấy ghét nhất là bị người khác lừa.
Lần này anh ấy làm vậy trước hết là để tất cả mọi người biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891125/chuong-2793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.