Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ do dự của Tiểu Bảo Bối, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn. Anh không nói gì, nhưng động tác đó lại mang đến cho Tiểu Bảo Bối một cảm giác áp bức vô hình.
Tiểu Bảo Bối hiểu ý của Sở Ninh Dực, trong chuyện này phải biết cái nào làm cái nào bỏ, không thể ôm đồm hết được.
Nhưng Miên Miên ngốc nghếch như vậy, hễ ai tốt với cô bé là cô bé liền dính lấy, làm sao cậu yên tâm được đây?
“Kỳ thực trong tình huống đã có đáp án mà con vẫn còn rối rắm thì đến cuối cùng người khó xử vẫn chỉ là con mà thôi.” Sở Ninh Dực nói, đứng dậy bước qua đặt tay lên vai con trai, “So với chuyện ngồi đây lo nghĩ về một chuyện đã có câu trả lời, không bằng tranh thủ thời gian này đi tâm sự với Miên Miên về quyết định của con còn hơn. Miên Miên cũng không còn nhỏ nữa, đã có suy nghĩ của riêng mình. Con không thể cứ coi cô bé là trẻ con mãi được.”
Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn người ba điềm đạm của mình, người đàn ông mà cậu đã lấy làm mục tiêu. Lúc nào ba cũng có thể nhìn thấu mọi vấn đề của cậu chỉ bằng cái liếc mắt.
Tiểu Bảo Bối vươn tay ôm lấy hông của Sở Ninh Dực, cái đầu nhỏ ghé sát vào người anh, “Cảm ơn ba, con biết rồi.”
Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu con trai, “Ba sẽ nói chuyện với mẹ con, con phải kiên trì với suy nghĩ của mình, ba sẽ luôn ủng hộ con.”
Có điều phía vợ anh, ngẫm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891110/chuong-2778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.