Có bài học của ngày đầu tiên, hôm sau An Phong Dương liền gọi điện đến trường nói để cậu Sở bị đói, các người đền không nổi đâu.
Cho nên bữa trưa của ngày thứ hai phong phú hơn rất nhiều, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Nhưng Bánh Bao Rau dần dần phát hiện ra vấn đề, bộ dạng của cô bé mũm mĩm kia quá đáng yêu cho nên cứ hơi tí là lại có mấy thằng nhóc lởn vởn đến bên cạnh cô nàng, thật không ổn tí nào.
Xem ra cậu phải nghĩ cách mới được!
“Sở Lạc Duy, đây là bánh bích quy mẹ tớ làm đó, tớ mời cậu ăn nè.” Một cô bé buộc tóc sừng trâu lảnh lót nói.
Giọng noi giòn giã đến độ Tiểu Bất Điểm đang chời đùa với người khác phía xa cũng nghe rõ mồn một.
Tiểu Bất Điểm quay phắt lại, vừa hay chạm phải ánh mắt của Bánh Bao Rau.
Bánh Bao Rau chậm rãi thu hồi tầm mắt, sau đó nhận lấy gói bánh bích quy của cô bé kia: “Cảm ơn!”
Mặt cô bé đỏ bừng trong nháy mắt, dịu dàng nói: “Không phải cảm ơn đâu.” Sau đó liền đỏ mặt chạy đi.
“Lẳng lơ, đồ lăng nhăng.” Tiểu Bất Điểm lẩm bẩm, xoay người tiếp tục chơi với người khác.
Vậy nên hậu quả của buổi học ngày thứ hai là, Bánh Bao Rau bị Tiểu Bất Điểm tố cáo là yêu sớm.
Thủy An Lạc phụt hết cả ngụm nước trong miệng ra, yêu sớm không phải là hai đứa tụi bay à?
Tiểu Bất Điểm chống nạnh học dáng vẻ của mẹ mình lúc bình thường đi tới đi lui, còn không quên nhìn Bánh Bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891106/chuong-2774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.