Khi Tân Nhạc mang thai đến tháng thứ sáu, đám bánh bao cuối cùng cũng đi học.
Ngay ngày đầu tiên khi Tiểu Bất Điểm khai giảng, Phong Phong cuối cùng cũng lấy lại được tượng vàng Oscar của mình, trở thành một Ảnh đế danh xứng với thực. Còn Kiều Nhã Nguyện cũng đã đến thành phố J vào trung tuần tháng sáu, hoàn toàn để cho Tiểu Bất Điểm sống nhờ ở nhà ông chồng nhí của mình.
“Mẹ, mẹ, con muốn ngồi chung với chị Bao Đậu.” Tiểu Bất Điểm được người mẹ vừa mới xin phép nghỉ để đưa cô bé đi học ôm lấy, đáng tiếc ba không ở đây.
“Chẳng lẽ con không thích ngồi với anh Bao Rau à?” Kiều Nhã Nguyền cố tình trêu cô bé.
“Con không thèm, cậu ta toàn nói con béo thôi, còn gà mẹ lắm điều nữa.” Tiểu Bất Điểm thực sự tỏ ra rất chán ghét.
Thủy An Lạc: “...”
Gái à, con đang ghét bỏ con mẹ đấy à?
Trong thế giới của Tiểu Bất Điểm, ngoại trừ ba cô bé ra thì Bánh Bao Rau là đáng ghét nhất, cái gì cũng không cho làm, giờ bé phải rời xa khỏi phạm vi thế lực của Bánh Bao Rau.
Đưa ba đứa nhóc vào trường học, Kiều Nhã Nguyễn nói với Tiểu Bất Điểm chuyện phải lập tức quay lại quân đội. Tiểu Bất Điểm rất hụt hẫng. May mà buổi tối ba sẽ về, cho nên bé vẫn nghiêm túc nói: “Mẹ, Tiểu Bất Điểm sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mẹ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, như vậy cuối tuần ba với con mới có thể đi thăm mẹ được.”
Kiều Nhã Nguyễn thấy chóp mũi cay cay. Cô vươn tay vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891104/chuong-2772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.