Thủy An Lạc nhè xương ra rồi nhìn người đàn ông đối diện cúi đầu ăn cơm.
“Chuyện của Tân Nhạc khiến anh bất an như vậy sao? Thậm chí còn bắt đầu tin tưởng mấy thứ vô căn cứ kia nữa sao?” Nhà họ Long tuy rằng thần bí, nhưng cái thần bí của nó cũng chỉ ở chỗ chân long chỉ có thể bảo vệ được chủ nhân của mình, chứ không có năng lực đi cứu người.
Mặc Lộ Túc cười khổ một tiếng: “Có lẽ là vậy đi, biết rõ rằng bản thân phải bình tĩnh nhưng lại không cách nào thật sự bình tĩnh được.”
“Bởi vì anh sợ Tân Nhạc không chịu nổi. Đàn anh, có lẽ anh yêu cô ấy nhiều hơn những gì mà anh nghĩ đúng không?”
Mặc Lộ Túc siết chặt đôi đũa trong tay, nghĩ thật kỹ lời Thủy An Lạc nói.
“Chắc thế.”
Anh yêu Tân Nhạc là điều không thể phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận. Anh đã yêu cô gái ấy còn nhiều hơn những gì mà anh tưởng tượng.
Cuối cùng Thủy An Lạc cũng đặt di động xuống, mặc kệ hai cái người đang chửi rủa cô xối xả kia mà nhìn về phía Mặc Lộ Túc: “Đàn anh, anh thích em là vì năm đó em đưa thẻ cơm cho anh ở đây đúng không?”
Mặc Lộ Túc cau mày, vẫn không lên tiếng.
“Đàn anh trở về hỏi Tân Nhạc thử xem, có lẽ còn có những chuyện mà đàn anh còn chưa biết đâu, có khi Tân Nhạc còn yêu anh hơn so với anh nghĩ đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục ăn cơm: “Trước kia em thường xuyên cảm thấy đàn anh là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891087/chuong-2755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.