Thư ký khởi động xe, nghe thấy câu hỏi này hơi bối rối. Ban đầu cậu ta cũng thấy lạ lắm, cho nên mới hỏi Sở tổng, nhưng đáp án của Sở tổng chỉ đơn giản là, thư ký của tôi tìm thấy số điện thoại của cậu, trùng hợp, cậu cũng đến thành phố S.
Thư ký không dám giấu nên báo lại với anh.
Mặc Lộ Túc bật cười chế nhạo, trí nhớ của Sở Ninh Dực thật là, không nhớ nổi số điện thoại ai cả.
Nhưng anh vẫn đón nhận sự quan tâm rất gượng gạo của anh họ mình. Chắc hẳn anh ấy biết thư ký của anh đến đây, câu này cố ý nói cho thư ký của anh nghe, đừng để cậu Mặc mệt mỏi quá.
“Nhắn lại với Bộ trưởng Lưu, mười một giờ trưa gặp nhau ở khách sạn, đưa tôi tới bệnh viện trước đi.” Mặc Lộ Túc nói xong, đưa tay lên bóp trán lần nữa.
Thư ký không dám hỏi nhiều. Dù sao trước nay cậu ta cũng chưa từng phục vụ cậu chủ này. Trong công ty không ai biết tính khí của cậu chủ thế nào, chẳng qua cậu ta xúi quẩy mới bị phái đi thôi.
Mặc Lộ Túc đến bệnh viện kiểm tra cơ thể của mình trước. Khi bác sĩ cưỡng ép yêu cầu anh nằm xuống giường nghỉ ngơi, anh chỉ lấy thuốc giảm đau rồi quả quyết đi luôn.
Thư ký vã hết mồ hôi đi theo sau, dường như cậu ta cảm thấy lời dặn của Sở tổng dư thừa quá rồi.
Lúc Tân Nhạc tỉnh dậy đã là mười một giờ rưỡi. Cô với tay mò điện thoại, nhìn thời gian rồi ôm con khỉ nằm vật xuống, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891065/chuong-2733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.