Quả nhiên, nuôi con trai là để nó hướng về người ngoài, nhìn dáng vẻ không đáng tin của em trai cô kìa.
Tân Nhạc và Mặc Lộ Túc quay về. Trên đường đi, Tân Nhạc còn nóng lòng muốn kiểm tra vết thương của Mặc Lộ Túc. Mặc Lộ Túc phải đảm bảo vết thương của mình thực sự không sao cả.
“Chuyện Tân Dương được cử đi học ở Đại học Thanh Hoa, em không biết à?” Sau khi lên xe, Mặc Lộ Túc hỏi cô.
Tân Nhạc chớp mắt, ban nãy hình như cô gái kia vừa khóc vừa nói với mình gì đó, tiếc rằng cô không chăm chú lắng nghe cho lắm.
“Em không biết.” Ban nãy cô thực sự không chú ý tới.
“Con trai của ông Chu kia vì chuyện Tân Dương được cử đi học ở Thanh Hoa mà hôm nay mới mâu thuẫn với thằng bé. Chuyện này anh đã nói với luật sư rồi, không sao đâu.”
Tân Nhạc dựa vào ghế, nhìn anh, “Người như Chu Bái Bì, cả khu vực này không ai không sợ lão. Em không muốn anh dây phải hạng người ti tiện này. Thà đắc tội người quân tử chứ đừng dây vào kẻ tiểu nhân.” Tân Nhạc thở dài.
“Vậy phải làm sao? Dàn xếp ổn thỏa, chắp tay dâng thứ mà đáng ra Tân Dương được hưởng cho người khác à?” Điều này Mặc Lộ Túc tuyệt đối không đồng ý.
“Nhưng dây phải hạng người này, sau này bố mẹ em ở thành phố S cũng khó mà yên ổn được, hơn nữa lỡ như lão ta tìm tới thành phố A cũng sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho anh.” Bất kể là chuyện thứ nhất hay chuyện thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891054/chuong-2722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.