Tân Nhạc dừng lại một chút, gậy gỗ vừa mới giơ lên.
Cô bé kia mặc đồng phục giống em trai cô, trên mặt có vết bẩn, vai đeo cặp sách, bím tóc đuôi ngựa có chút tán loạn, mắt vẫn còn sưng đỏ.
Nhưng cô bé trông rất xinh xắn, nhìn là biết thuộc kiểu người dễ bị bắt nạt.
“Lưu Tuyết Diên, sao cậu lại tới đây?” Tân Dương kinh ngạc kêu lên, tay phải đẩy đẩy cô bé bảo cô nhanh chóng rời khỏi đây.
Tân Nhạc cúi đầu xuống nhìn, chân của cô bé kia... bị tật.
Một cô bé bị tật?
Tân Dương nhìn theo ánh mắt của cô, theo bản năng kéo Lưu Tuyết Diên ra phía sau, “Tân Nhạc, ánh mắt chị kiểu gì đấy?”
Cho nên là do thằng nhóc mập kia bắt nạt cô bé tàn tật này, Tân Dương mới không nhịn được mà ra tay.
Như vậy quả thực rất đáng đánh.
“Ánh mắt gì? Ánh mắt bác sĩ nhìn bệnh nhân chính là như vậy, em có thành kiến à?” Tân Nhạc lạnh lùng nhìn em trai mình.
Tân Dương: “...”
Được rồi, cậu quên mất chị mình là bác sĩ.
Bản năng của một bác sĩ chính là nhìn vào những nơi không khỏe mạnh, ví dụ như chân của Lưu Tuyết Diên.
Cô bé tên Lưu Tuyết Diên kia lại không hề trốn tránh, nắm chặt lấy cặp sách của mình nhìn Tân Nhạc, “Chị ơi, em xin lỗi, đều do em hại Tân Dương. Tân Dương vì em nên mới bị Chu Bái Bì đuổi ra khỏi trường. Chị, em xin lỗi.” Lưu Tuyết Diên nói, phịch một tiếng quỳ xuống, “Là do em hại Tân Dương bị mất tư cách đi Thanh Hoa học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891052/chuong-2720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.