Phong Phong đưa Kiều Nhã Nguyễn đi, mẹ Kiều thì khóc nấc trong lòng chồng mình, tuy con gái đã lấy người ta từ lâu rồi, nhưng giờ phút này đây bà mới thật sự cảm thấy con gái của bà giờ đã là của người khác rồi.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn khóc mãi trên xe, ban nãy cô còn trách mẹ mình, nhưng lại không ngờ tất cả những gì mẹ làm đều vì muốn nghĩ cho cô, thậm chí không tiếc vì cô mà tự mình hầu Phong Phong súc miệng.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn ra sau, ba mẹ đã ngày một xa. Tuy biết lát nữa sẽ gặp lại, nhưng lúc này đây cô vẫn cảm thấy cô càng ngày càng xa ba mẹ mất rồi.
Cô không còn là con gái của ba mẹ nữa mà là vợ của Phong Phong, là mẹ của Kiều Vi Nhã rồi.
Phong Phong ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô, “Đợi bên phía em yên ổn lại, anh sẽ đón ba mẹ em qua đó ở, còn anh với Tiểu Bất Điểm sẽ ở lại thành phố A.”
“Anh tưởng em là trẻ con chắc.” Tuy Kiều Nhã Nguyễn nói như vậy nhưng lại rất cảm kích Phong Phong, vì anh sợ cô ở bên đó không thể chăm sóc được mình, lại không muốn lỡ dở tương lai của con gái cho nên mới chọn con đường này. Ba mẹ đi theo cô có thể chăm sóc được cho cô, còn anh ở lại chăm sóc cho con gái.
“Bọn anh sẽ chờ em được điều về, trong những tình huống thế này không phải quân đội sẽ cân nhắc ưu tiên sao? Anh với con ở đây, họ cũng không thể để hai chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891036/chuong-2704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.