Chương trước
Chương sau
Bánh Bao Đậu vừa dứt lời, lập tức đã nhận được một ánh mắt lạnh như băng từ Bánh Bao Rau.
Tiểu Bất Điểm nằm trên người thím Vu giả chết, “Bị cậu ta thích, thà em chết còn hơn.”
“Làm như kiểu có người nào lại đi thích đồ vạm vỡ chân to nhà cậu ấy.” Bánh Bao Rau nói, quả quyết đứng dậy, sau đó cầm đi động đi lên tầng.
“Cậu bảo ai là đồ vạm vỡ chân to? Bánh Bao Rau cậu đứng lại đó cho tôi.” Tiểu Bất Điểm linh hoạt tuột xuống từ trên người thím Vu, theo Bánh Bao Rau đi lên lầu.
Bánh Bao Đậu chớp mắt, “Em không chơi với chị nữa à.”
“Lát nữa chơi.” Tiểu Bất Điểm nói xong liền bò lên.
Bánh Bao Đậu bĩu môi, anh trai thật nham hiểm, lần nào cũng như vậy, khiến bé phải chơi một mình dưới nhà, aiz~
***
Tại trung tâm thương mại, xét thấy tối hôm qua Tân Nhạc náo loạn cả buổi, cho nên sáng sớm nay khó mà dậy nổi.
Mặc Lộ Túc chờ ba mẹ vợ đến liền theo sự đề nghị của Tân Dương đến trung tâm thương mại mua quần áo, dù sao cũng là tham gia hôn lễ của Ảnh đế, không thể dùng hàng quá mức bình dân được không phải sao?
Đương nhiên Mặc Lộ Túc cũng tự mình đưa bọn họ đến trung tâm thương mại.
Mẹ của Tân Nhạc dọc đường vẫn liên tục á ố, chỉ bởi vì đồ ở đây quá đắt.
Tân Dương liên mồm bảo mẹ mình quá lạc. H mẹ con đấu võ mồm cả quãng đường. Mặc Lộ Túc cùng với ba của Tân Nhạc thì đi phía sau.
“Có lúc tính khí Nhạc Nhạc nó trẻ con lắm.” Ba của Tân Nhạc đột nhiên mở miệng, “Cậu bao dung cho nó một chút nhé.”
Mặc Lộ Túc hơi khựng lại một chút, trẻ con à?
“Không đâu ạ.” Anh thấp giọng nói, “Cô ấy rất tốt.”
“Nói thật, tôi vẫn không yên lòng về cậu cho lắm. Con bé Nhạc Nhạc nó rất thẳng thắn, chuyện mà nó đã quyết định rồi thì ai nói gì cũng vô dụng. Cho dù lần này hai đứa quay lại với nhau vì nguyên nhân gì, tôi chỉ mong lần này cậu thật lòng với con bé mà thôi.”
“Chú yên tâm, lần trước là lỗi của cháu, lần này cháu rất nghiêm túc.” Mặc Lộ Túc nghiêm túc nói.
“Ai da, thằng ranh này, mua đồ đắt như thế làm cái gì?” Mẹ của Tân Nhạc vươn tay đánh con trai, nhìn bộ quần áo trị giá lên tận năm con số bà đã thấy đau nhức cả người rồi.
“Mẹ, đây là hôn lễ của Phong Ảnh đế đó, mẹ nghĩ xem, người ta đều mặc hàng hiệu, mình có thể không biết xấu hổ mặc hàng vỉa hè được à?” Tân Dương bĩu môi.
“Vậy cũng không cần mua đồ đắt thế này, một bộ quần áo bằng tiền lương mấy tháng của mẹ với ba mày, thằng phá của này, sao chỉ biết học cách đua đòi với người khác thế hả?” Mẹ của Tân Nhạc tiếp tục răn dạy con trai.
Tân Dương bị đánh liền nhảy qua một bên, lớn tiếng nói: “Ai đua đòi chứ, bộ đồ này rẻ nhất ở đây rồi đó mẹ, mẹ nói con trai mẹ như vậy là không đúng.”
“Thằng chết tiệt này, thằng chết tiệt này.” Mẹ của Tân Nhạc nói, đuổi theo con trai đánh chửi.
Mặc Lộ Túc đứng đằng sau nhìn, khóe miệng hơi cong lên, sau đó anh gọi người bán hàng lại, “Đi gỡ hết mác ra.”
“Dạ?” Người bán hàng sửng sốt, “Thưa anh, chúng tôi~”
“Cậu Mặc, cậu tới rồi đấy à~” Quản lý đầu đầy mồ hôi chạy tới, có thể thấy là nhìn thấy Mặc Lộ Túc liền chạy xuống.
Chuyện Mặc Lộ Túc sắp quay về tập đoàn các cấp cao của Mặc Thị đều biết, cho nên không kẻ nào dám đắc tội với vị tổng giám đốc tương lai này.
“Gỡ hết mác của tầng này đi.” Mặc Lộ Túc một lần nữa nói. Anh hiểu, mẹ của Tân Nhạc luôn nhìn vào giá tiền, Tân Nhạc mua đồ cũng có thói quen này.
“Lộ Túc~” Ba của Tân Nhạc nhíu mày.
“Mua đồ chẳng phải nên chọn thứ mình thích hay sao ạ? Chú yên tâm, chút tiền này cháu vẫn có.”
Quản lý không nhịn được mà lau mồ hôi, cả cái trung tâm thương mại này còn là của cậu, đây đâu phải là vấn đề một chút tiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.