Mặc Lộ Túc đứng đó nhưng không hề nhấc chân lên nữa.
Thím Diêu nghe thấy tiếng động, vội vã chạy ra. Mặc Lộ Túc thì đã đóng cửa lại ngay lúc bà ấy bước ra ngoài. Anh không định để người ngoài nhìn thấy bọn họ cãi nhau.
Tân Nhạc ngồi trên giường, vẫn hung hăng nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, “Anh lúc nào cũng vậy, lần này cũng như lần trước, giống như thể sự tồn tại của em chỉ vì những thứ mà anh nói vậy, ngoại trừ những thứ đó ra, chúng ta không còn đề tài nào khác để nói nữa.”
Mặc Lộ Túc khóa cửa, quay đầu lại nhìn Tân Nhạc nước mắt tùm lum, nói không đau lòng là không thể.
Mặc Lộ Túc cúi người nhặt gối đầu lên, từ từ quay trở lại bên giường.
Tân Nhạc cúi đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Mặc Lộ Túc hơi cúi người, hai tay đặt hai bên người cô, “Tân Nhạc, chúng ta hãy nói chuyện bằng lương tâm đi, nếu lần này không phải vì vụ tai nạn kia, không phải vì đứa bé này, có phải em đã đi rồi đúng không?”
Tân Nhạc vẫn túm chăn, không trả lời câu hỏi này.
Mặc Lộ Túc còn muốn nói gì đó lại bỗng nhiên không tìm được cách để biểu đạt ý tứ của mình.
Bọn họ tại sao lại đến nông nỗi này, anh nghĩ có lẽ là do cả hai đều có vấn đề.
“Em không thích nói những chuyện đó với anh.” Tân Nhạc thút thít nói, vô cùng ấm ức, bởi vì đã khóc một lúc lâu nên sự run rẩy trong giọng nói càng khiến cô trở nên đáng thương hơn.
Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891008/chuong-2676.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.