Tân Nhạc tiếp tục ôm túi giữ ấm của mình, ngẩng lên nhìn bệnh nhân vẫn đang ra ra vào vào cách đó không xa, “Lúc ấy em không hiểu, bác sĩ là để trị bệnh cứu người, sao có thể để người ta chán ghét đến mức đó cơ chứ.”
“Vậy giờ thì sao?” Mặc Lộ Túc nhìn cô gái đang tức giận trước mặt mình. Một đưa trẻ mười một tuổi đưa em trai ba tuổi đi khám lại bị đối xử như vậy, chắc chắn là cô sẽ rất hận rồi.
“Giờ hả, nói thật ra thì vẫn thất vọng lắm, nhưng so ra thì em cũng cảm thấy thấu hiểu hơn được một chút, chắc vậy.” Tân Nhạc đáp lại, nhìn về phía Mặc Lộ Túc: “Ví dụ như là không phải tất cả các bác sĩ đều sẽ như vậy, ví dụ vẫn sẽ có một số bác sĩ đến giờ em thấy em vẫn muốn đi tới tát cho một phát.”
Mặc Lộ Túc phụt cười thành tiếng, “Có phải từ toàn bộ thành một bộ phận thôi đúng không?”
Tân Nhạc gật đầu, “Trước lúc em làm bác sĩ, em cảm thấy bác sĩ nào cũng như nhau hết, cứ làm như mọi người không rời được họ, đều nhìn người bằng nửa con mắt, không hề đặt bệnh nhân trong tim mình. Nhưng sau đó em đã phát hiện ra không phải bác sĩ nào cũng vậy, cũng hiểu được cảnh lúc trực đêm đúng là điên cuồng thế nào rồi.”
Mặc Lộ Túc vỗ vỗ cô, chắc vì cầm đồ giữ ấm nên lúc này lòng bàn tay anh cũng ấm áp.
“Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân là một câu hỏi khó, là câu hỏi khó như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890998/chuong-2666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.