Nửa đêm, bầu trời bắt đầu rơi xuống những bông tuyết bay bay.
Tân Nhạc tựa trong lòng Mặc Lộ Túc không nhịn được mà run nhẹ một cái, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc rồi nói: “Trở về chưa?”
Tuy rằng cô không thể phủ nhận là làm như thế này rất lãng mạng, nhưng cô lại càng không thể phủ nhận một điều là cô đang lạnh muốn chết rồi!
Cô cũng không muốn bị cảm trong lúc không được phép uống thuốc đâu.
Mặc Lộ Túc khựng lại một chút, anh cúi đầu nhìn cô gái có sắc mặt hơi trắng trong lòng mình rồi đỡ Tân Nhạc dậy, sau đó kéo cô vào lòng mình rồi mới đi về phía chiếc xe gần đó.
***
Thấm Tâm Viên, buổi tối yên tĩnh.
Thủy An Lạc ngồi trên bệ cửa sổ nhìn bầu trời đầy tuyết phía bên ngoài, đôi mắt thâm thúy không biết cô đang nghĩ cái gì.
Lúc Sở Ninh Dực tỉnh lại chỉ cảm thấy vị trí bên cạnh trống rỗng. Anh ngồi dậy thì thấy cô đang ngồi cách đó không xa thì lập tức đứng dậy rồi lấy áo khoác đi qua.
Thủy An Lạc quay lại nhìn anh rồi ôm lấy bàn tay của anh.
“Em nghĩ gì thế? Ngày mai không đi làm à?” Sở Ninh Dực nói rồi ôm lấy cô vào lòng, tì cằm lên bả vai cô.
Thủy An Lạc không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía trận tuyết bên ngoài: “Đây là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay! Mùa xuân sẽ tới nhanh thôi.”
Bên ngoài có người đang phóng pháo hoa, tuy là khoảng cách hơi xa những vẫn có thể nhìn được.
Sở Ninh Dực lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890987/chuong-2655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.