Khi Thủy An Lạc về phòng, Sở Ninh Dực đang gọi điện thoại, không biết người ở đầu dây bên kia là ai, Sở Ninh Dực có vẻ vô cùng lãnh đạm.
Thủy An Lạc mím môi, đồng cảm với người ở đầu dây bên ấy quá.
Nhưng khi Thủy An Lạc cầm quần áo đi vào phòng tắm, cô nghe thấy một câu mà sững sờ.
“Bất kể chuyện này rốt cuộc là thế nào, Mặc Lộ Túc, cậu nhớ cho, cô ấy là chị dâu của cậu, mà cậu cũng là người có vợ, phải làm thế nào, không cần cậu dạy tôi đâu.” Sở Ninh Dực nói xong, cúp điện thoại rất mạnh bạo, sau đó ném điện thoại lên giường, bước nhanh ra ngoài.
Thủy An Lạc bám tay vào cửa lấp ló nhìn người đàn ông bước ra ngoài, nhìn điện thoại bị ném lên giường, chuyện gì thế này?
Đàn anh à, lúc này xin anh đừng hại em, em sẽ bị anh Sở bóp chết mất, được không hả?
Thủy An Lạc chậm chạp đi ra tới cửa, vẫn bám tay vào khung cửa không dám ra ngoài, nhìn người đàn ông đang ngồi ở phòng khách tầng ba hút thuốc. Hút thuốc đấy, đàn anh à, anh giỏi quá đi. Anh Sở nhà em lâu lắm không hút thuốc rồi đấy. Anh chọc anh ấy giận tới mức hút thuốc đấy.
Ngón tay của Thủy An Lạc chậm rãi bám chặt vào khung cửa, “Anh sao thế?”
“Không phải chuyện của em, quay về ngủ đi.” Sở Ninh Dực không quay đầu lại, vẫn ngồi trên sofa nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay vẫn kẹp một điếu thuốc.
Thủy An Lạc thấy tò mò, điếu thuốc này lấy từ đâu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890974/chuong-2642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.