Tân Nhạc nhíu mày, sao cứ có cảm giác mấy lời này là đang mắng cô vậy chứ?
Mặc Lộ Túc cũng nhíu mày, sao cứ có cảm giác mấy lời này là đang mắng anh thế nhỉ?
Sau khi bác sĩ Lưu rời khỏi đó, Mặc Lộ Túc đi qua rồi ngồi xuống đối diện Tân Nhạc, cầm lấy cổ tay cô rồi giúp cô bắt mạch.
“Bác sĩ Lưu nói gì với em thế?” Mặc Lộ Túc vừa bắt mạch vừa hỏi.
Tân Nhạc hơi hơi mím môi: “Anh mới sa thải một số người à?”
Mặc Lộ Túc dừng lại một chút, sau đó vừa nói vừa tiếp tục bắt mạch: “Tác phong làm việc của bệnh viện không ổn, đuổi việc bạn họ chỉ là chỉnh đốn lại tác phong thôi.”
“...” Tân Nhạc cúi đầu, cô biết ngay sẽ là như vậy mà.
Mặc Lộ Túc giúp cô bắt mạch xong xuôi rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Ngày mai không cần lọc máu nữa, thế nhưng vẫn phải uống thuốc Bắc đấy!”
Khuôn mặt của Tân Nhạc lập tức xị xuống.
“Mấy ngày nay em về trước đi, cũng không thể cứ ở mãi bệnh viện được.” Mặc Lộ Túc nói: “Anh đã giúp em hủy hợp đồng nhà trọ rồi, đồ đạc cũng đã mang về nhà, cũng đã thuê một thím giúp việc từ chỗ bác tới để chăm sóc em rồi.”
Mặc Lộ Túc nói những việc mà hôm nay anh đã làm.
Tân Nhạc nhíu mày: “Nhưng còn anh thì sao?”
“Ở bệnh viện có bác sĩ và ý tá.” Mặc Lộ Túc nói rồi nắm lấy tay của cô: “Ngày kia anh sẽ đưa em đi ăn.”
“Anh đừng gắng sức mà!” Tân Nhạc thật sự cảm thấy bội phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890964/chuong-2632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.