Y tá đẩy xe lăn của anh vào, vẻ mặt của Mặc Lộ Túc vẫn giống y hệt vừa rồi lúc nhìn thấy ba anh, trong sự nghiêm túc còn đan xen cả vẻ lạnh lùng.
Tân Nhạc khẽ mỉm môi, không hiểu sao lại bỗng thấy lo lắng.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào từng góc trong căn phòng. Mặc Lộ Túc phất tay bảo y tá ra ngoài.
Sau khi y tá đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Mặc Lộ Túc vẫn nhìn chằm chằm Tân Nhạc đang cúi đầu cậy móng tay. Mỗi khi cô căng thẳng cổ đều sẽ cậy ngón tay mình như vậy
Mặc Lộ Túc đứng dậy khỏi xe lăn, từ từ đi tới bên giường của Tân Nhạc, ngồi xuống cạnh cổ.
“Ông ấy nói gì với em thế?” Mặc Lộ Túc khẽ hỏi, nhưng có điều vẻ mặt anh đã thay đổi, trở nên dịu dàng hơn.
Tân Nhạc ngẩng lên nhìn thẳng vào hai mắt Mặc Lộ Túc, chỉ có điều ánh mắt lại có vẻ bất an.
“Chuyện của bà ngoại anh, em thật sự...”
“Không liên quan tới em.” Mặc Lộ Túc trùng xuống, anh biết người ba đó của anh sẽ không dễ dàng tha cho họ vậy đâu mà.
“Nhưng bà đổ bệnh cũng là vì bị tức giận bởi chuyện của chúng ta, hơn nữa nếu không phải là vì em thì đáng ra anh đã có thể ở bến bà vào những giây phút cuối rồi.” Tân Nhạc nói xong lại cúi đầu cậy móng tay mình.
Mặc Lộ Túc nheo mắt nhìn cô, “Đây là những gì mà ông ấy nói với em à?” Ba anh thật biết kiếm chuyện, quả nhiên vẫn y hệt trước đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890955/chuong-2623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.