Chắc anh không biết ban nãy xảy ra chuyện gì đâu nhỉ, anh ấy nghỉ ngơi suốt mà.
Cho dù Mặc Lộ Túc không biết phải đối mặt với cô như thế nào, nhưng đành mở mắt ra, bởi vì Thủy An Lạc không cho anh cơ hội để che giấu thêm nữa.
“A thì, Thủy An Lạc, cô ấy, cô ấy qua đây hỏi thăm tí thôi, không sao đâu, anh ngủ tiếp đi.” Tân Nhạc vội vàng phân bua, nhưng lúc này có không có sức xuống giường tắt đèn.
Mặc Lộ Túc từ từ ngồi dậy, nhìn người phụ nữ chật vật kia, chắc chắn bây giờ cô không biết rằng, những sợi tóc vướng trước trán cô đã bết dính mổ hôi, mặt mũi thì trắng bệch như tờ giấy. Cho dù cô cố nặn ra một nụ cười, vẻ mệt mỏi đuối sức ấy cũng không thể nào che đậy được.
Lồng ngực Mặc Lộ Túc bỗng thít chặt lại, ban nãy anh còn muốn trốn tránh!
Mặc Lộ Túc bung chăn ra, đặt đôi chân dài đến mức sai trái của mình xuống, ngồi bên cạnh giường, nâng cánh tay lên.
Nửa thân trên của Tân Nhạc vô thức lùi về sau, “Sao, sao thế?”
Một tay Mặc Lộ Túc ấn vai cô xuống, lực trên tay hơi mạnh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, một bàn tay khác nhấc lên, chạm vào vầng trán vẫn còn hơi lạnh của cô.
Tân Nhạc: “...”
Thình thịch, thình thịch...
Tân Nhạc muốn nói, cô phải cố gắng lắm mới khống chế được trái tim thiếu nữ của mình, nhưng động tác của Mặc Lộ Túc khiến cố không thể nào chịu nổi.
“Mặc... Mặc Lộ Túc, anh sao thế?” Hai tay Tân Nhạc túm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890933/chuong-2601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.