Ánh mắt của Mặc Lộ Túc lướt qua Trưởng khoa rồi nhìn đám người phía sau lưng bà.
“Thân là Viện trưởng, tôi không tiện xen vào chuyện khoa Sản các người, thế nhưng hôm nay các người không cần coi tôi là Viện trưởng nữa.” Giọng của Mặc Lộ Túc nhẹ tênh, tựa như đang nói cho đám người kia biết rằng hôm nay anh lấy thân phận người thừa kế Mặc Thị tới đây.
Nhưng thân phận này lại càng khiến người ta sợ hãi hơn.
“Hôm nay chúng ta không nói những chuyện khác, chỉ nói chuyện hai năm Tân Nhạc làm việc ở bệnh viện này thôi nhé.” Mặc Lộ Túc lại nhẹ nhàng quăng ra một đề tài.
Anh khác với Sở Ninh Dực, lúc Sở Ninh Dực chơi đùa người khác thì thích dùng cách một câu nói giết chết quân địch, khiến đối phương tự động bỏ vũ khí, tiếp nhận sự hành hạ thản nhiên của Sở Ninh Dực trong sợ hãi.
Nhưng rõ ràng Mặc Lộ Túc tàn nhẫn hơn Sở Ninh Dực nhiều. Anh thích từ từ đùa bỡn, thích để đối phương từ từ gia tăng sự sợ hãi theo thời gian rồi mới chạm đến cái thời điểm tiếp nhận sự hành hạ kia.
Mấy bác sĩ quay sang nhìn nhau vài lần, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ do bọn họ đã làm quá nhiều điều nên cũng chẳng nhớ đến chuyện của Tân Nhạc nữa. Hơn nữa Tân Nhạc đã ly hôn với Mặc Lộ Túc rồi nên họ cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì nữa cả.
“Tân Nhạc là do tôi đưa tới bệnh viện này, là ai đã tung tin nói cô ấy đi cửa sau?” Mặc Lộ Túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890927/chuong-2595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.