Có phải cô gái này đã quên mất việc ai mới là chủ nhân thật sự của Viễn Tường, ai mới là Sở phu nhân rồi phải không?
Những điều này đúng là Thủy An Lạc xem không hiểu thật. Dù sao thì với cô, một cái bệnh án cô có thể xem một cách vui vẻ, nhưng cái này thì tuyệt đối là anh em cùng cha khác mẹ. “Những chỗ bị sai dấu cách đầu dòng, với dấu chấm câu thì sửa lại đi.” Nói xong Thủy An Lạc đưa lại tập tài liệu cho Lưu Tiểu Băng.
Cả phòng thư ký bỗng im bặt.
What?
Vợ Tổng giám đốc nói gì cơ?
Dầu cách với dấu chấm á?
Phu nhân à, cổ có chắc là cố không phải đang đùa không thể?
Tất nhiên là Thủy An Lạc đang đùa rồi. Thủy An Lạc ghét nhất là có người nào đó nhớ nhung chồng mình ngay dưới tầm mắt của cô, đặc biệt là những người có nghề nghiệp kiểu như thư kỷ thế này.
Sắc mặt Lưu Tiểu Băng có chút khó coi, “Cô Sở cô có ý gì vậy?”
“Ý ở mặt chữ đấy, một bản kế hoạch ngay đến chi tiết còn không làm tốt mà còn mặt mũi nói là bản kế hoạch à? Tôn chỉ của Viễn Tường bao năm qua chính là lấy chi tiết làm chiến thắng, chẳng lẽ cô không biết sao? Đây là điều mà chú Lưu luôn khởi xướng. Thư ký Lưu, tốt nhất cổ nên để tâm vào công việc đi thì tốt hơn đấy.” Nói rồi Thủy An Lạc quay lại khoác tay Sở Ninh Dực, “Chuyện này em sẽ thảo luận với chủ Lưu.”
Thủy An Lạc nói xong liền kéo luôn Sở Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890905/chuong-2573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.