Chương trước
Chương sau
Giờ phút này, cho dù bảo anh xé xác phanh thấy ả Trần Thiện Đổng kia ra cũng không thể khiến anh hết giận được.
Hai đứa con của anh, đều bị ả đàn bà đó hủy hoại.
“Một đứa bé không thể sinh ra một cách khỏe mạnh là sự vô trách nhiệm của chúng ta đối với cuộc đời của con.” Mặc Lộ Túc khẽ an ủi cô, “Tân Nhạc, chúng có thể đánh cược bất cứ điều gì trên đời này chỉ trừ con cái. Cho dù là cha mẹ cũng không có quyền lấy con cái ra đánh cược.”
“Em không muốn, Mặc Lộ Túc em không muốn.” Tân Nhạc vẫn khóc, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ nói mấy lời này, giống như chỉ có vậy mới có thể biểu đạt được suy nghĩ duy nhất trong lòng cô lúc này.
Mặc Lộ Túc gác cằm lên vai cô, hơi nghiêng đầu hôn lên mái tóc cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, để mặc cho cổ được khóc thỏa thích.
Thủy An Lạc và Kiểu Nhã Nguyên buổi chiều cũng cùng nhau tới. Kiểu Nhã Nguyễn xin nghỉ nửa ngày phép đi ra ngoài cũng vì chuyện này, thậm chí trên đường đi còn cố tình đến nhà giam để đánh Trần Thiện Đồng một trận.
Lúc bọn họ đến nơi, Tân Nhạc khóc mệt đã thiếp đi. Mẹ của cô đang ngồi trên sofa nhìn con gái.
Mặc Lộ Túc ngồi trên giường, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài. Anh quay đầu lại, nhìn thấy các cô liền mời hai người ngồi xuống.
Thủy An Lạc đi vào cầm lấy bệnh án trên bàn, lật xem rồi quay lại nhìn Tần Nhạc đang ngủ, “Cô ấy vẫn không đồng ý đúng không?”
“Trước đây đáng lẽ không nên dễ dàng tha cho ả Trần Thiện Đổng kia như vậy.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.
“Không còn cách nào khác sao?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc.
“Phôi thai đang trong thời kỳ phân tách, chính là thời kỳ quan trọng hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, thời gian này lượng thuốc an thần trong cơ thể cô ấy cao đến hơn ba phần trăm, đã sớm vượt quá độ bão hòa bình thường.” Mặc Lộ Túc đau khổ cười, nếu như còn cách khác, sao anh có thể nỡ lòng nào bỏ đi đứa con của chính mình chứ.
bỏ đi đứa con của THỂ
Nhà
“Thử nghĩ cách khác xem.” Thủy An Lạc nói, không phải vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn Tân Nhạc tiếp tục mất con lần nữa.
Mặc Lộ Túc gật đầu, nhìn Tân Nhạc đang thiếp đi.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyên cũng không biết nên an ủi Mặc Lộ Túc như thế nào, chỉ ngồi một lúc rồi về.
Trên đường về, Thủy An Lạc đang liên hệ với mấy bác sĩ cùng tham gia hội thảo nghiên cứu quốc tế về chuyện này thì bị một tin tức nhảy ra đột ngột làm cho kinh ngạc, không nhịn được mở ra.
Tin tức mới nhất là phát hiện một thi thể sau núi, gan phổi nứt toác, pháp y giám định là do sử dụng một lượng lớn thuốc an thần dẫn đến tử vong, được xác nhận là... tự sát!
Bên dưới có giới thiệu về người này, là một gã cầm đầu một bang phái nhỏ, bởi vì bạn gái hiện tại đang là nghi phạm giết người nên bị nhốt vào tù, hơn nữa người bạn gái này có bệnh tâm thần, gã đại ca này lấy thuốc của bạn gái tự sát.
Thủy An Lạc cười lạnh, chết hay lắm.
“Tao đến đoàn làm phim đây, đưa mày qua Sở Thị nhé?” Kiểu Nhã Nguyễn mở miệng hỏi.
“Ừ.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục lướt di động, “Kẻ giúp Trần Thiện Đồng bỏ thuốc đã chết rồi, chết vì dùng một lượng lớn thuốc an thần.”
“Đúng người, đúng tội” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy một tiếng, không phát biểu gì thêm.
“Tao chỉ đang tò mò là ai vì dân trừ hại thôi.” Thủy An Lạc nói, thấy bạn tốt vừa trả lời lại câu hỏi của mình liền không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Thủy An Lạc đến Sở Thị, đi thẳng lên tầng cao nhất. Sở Ninh Dực đang họp, cô liền ở trong phòng làm việc chờ anh họp xong, tiện thể dùng máy tính của anh tra tài liệu, có điều cô vừa ngồi xuống đã nhìn thấy bức ảnh trên bàn làm việc của Sở Ninh Dực, chính là kẻ đã chết trong bản tin kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.