Má nó!
Kiều Nhã Nguyễn buồn bực hừ một tiếng.
“Anh nghĩ nếu như bây giờ anh nói một câu chuyển nghề với em thì chắc em sẽ đập cho anh một cái luôn quá! Được rồi, đừng làm kiêu nữa, đã mặc quân phục trên người thì em còn có lựa chọn nào khác sao? Yên tâm đi, về sau anh không phải đi quay, con gái không phải đi học thì anh sẽ dẫn con bé tới thăm tù em!”
“Thăm tù?” Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn giật giật: “Anh nói như thế là đang ngứa đòn đấy hả?”
“Hừ, trời cao hoàng đế xa! Em có đánh cũng không đánh tới!” Phong Phong hừ lạnh nói.
Kiều Nhã Nguyễn thầm nghĩ, hẳn là người đàn ông này cũng rất để ý, chứ nếu không thì sao có thể nói mấy câu như vậy được.
“Em muốn mang Tiểu Bất Điểm đi.” Kiều Nhã Nguyễn buồn bực nói, cô thật sự không nỡ xa con gái mà.
“Tổ tông ơi em vừa phải thôi!” Phong Phong vội nói: “Cái chuyện di quân này chẳng ai biết sau này sẽ thế nào, trẻ con thì cần đi học, em đừng bắt con bé lăn lộn nữa.”
“Anh chẳng yêu em gì cả, để em phải đi một mình!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.
“Nói cái khỉ gì thế hả? Năm đó là ai tự dưng chạy đi nhập ngũ thế? Anh bắt em đi à?” Phong Phong bật cười, nói: “Nếu đã làm, thì làm cho đến nơi đến chốn đi.”
“Câu đó thì ai mà chả biết, em chỉ muốn than thở vài câu với anh mà cũng không được sao hả?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa bắt đầu lăn lộn trên giường.
“Được, được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890886/chuong-2554.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.