Tiểu Bảo Bối: “...”
Sở Lạc Duy! Em cũng ác quá rồi đấy!
Tiểu Bảo Bối không thể không nói rằng tư tưởng chiếm hữu của đứa em trai này đem so với ba nhóc thì chỉ có hơn chứ không có kém! Bọn họ vẫn còn là con nít mà! Con nít đó! Tại sao thằng em này lại như vậy?
Tiểu Bảo Bối cảm thấy nếu nói câu “Tiểu Bất Điểm không béo” ra khỏi miệng thì chắc chắn nhóc sẽ phải chịu ánh mắt trợn trắng của đứa em trai này suốt thời thơ ấu mất.
“Tôi béo khỏe béo đẹp, ảnh hưởng đến bữa sáng của cậu à mà lắm lời thế hả! Cứ làm như tôi cầu xin cậu tắm cho tôi không bằng! Tôi có xin cậu sao? Anh Bảo Bối chủ động bao nhiêu thì cậu nhìn cậu đi!” Tiểu Bất Điểm đứng lên, chân nhỏ cứ một mực bước qua bước lại trên giường.
Tiểu Bảo Bối thấy hai đứa bé sắp cãi nhau liền hài lòng rút khỏi căn phòng.
Hừ, để xem hai đứa nhóc này cứ động một tí là lấy nhóc với Tiểu Miên Miên ra làm bia đỡ đạn nữa không?
Sở Ninh Dực xả nước, thử độ ấm của nước rồi đem nhiệt kế để sang cạnh bồn tắm: “Đợi nhiệt độ hạ xuống ba mươi tám độ là không được tắm nữa, biết chưa?”
Bánh Bao Rau gật đầu, tỏ ý đã biết.
Tiểu Bất Điểm tò mò bò xuống giường, bé chạy đến phòng tắm nhìn những con số trên nhiệt kế: “Vì sao ba mươi tám độ thì không thể tắm nữa ạ?”
Bánh Bao Rau trợn trắng mắt: “Ba, ba có thể ra ngoài được rồi!”
Sở Ninh Dực: “...”
Con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890884/chuong-2552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.