Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn người đàn ông nào đó, ghét bỏ nói: “Trí nhớ anh tốt lắm cơ mà? Hay là già rồi?”
“Trí nhớ tốt chỉ dùng để ghi nhớ từng chút từng chút về bà xã anh, sao lại phải nhớ về người phụ nữ khác?”
Thủy An Lạc thoáng chốc được tán tỉnh đến mức tim muốn bay lên trời, cô nhào qua ôm lấy cổ Sở Ninh Dực, ngồi lên chân anh, ra sức hôn một cái lên môi anh, “Câu này em thích, nói lại lần nữa đi.”
Sở Ninh Dực hưởng thụ cái ôm yêu thương của vợ, hơi nhướng mày nhìn cô, “Thế mà đã cảm động rồi à.”
“Đương nhiên.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu.
Sở Ninh Dực nhìn cô vợ mình đang cười tít mắt của mình, ôm lấy eo đút cho cô ăn, “Em kể về cô bạn cùng phòng kia xem nào.”
“Ô, không phải anh bảo không nhớ cơ mà?” Thủy An Lạc vừa ăn vừa tò mò hỏi.
“Không bảo không nhớ thì tán em thế nào được?” Sở Ninh Dực đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “..”
Quào, anh Sở, anh tán giỏi lắm, trái tim của em đã bị anh làm cho tan chảy rồi, tán giỏi lắm!
“Là Trần Thiến Đồng đó, hôm nay Tân Nhạc bắt gặp cô ta đi lấy thuốc ở bệnh viện nên nói chuyện, từ năm đó bọn em chưa gặp lại cô ta lần nào, còn tưởng cô ta đã ra nước ngoài rồi cơ, thì ra là đi chữa bệnh.” Thủy An Lạc nói xong liền há miệng ăn.
Sở Ninh Dực cầm lấy nước trái cây, chờ cô nuốt xong mới đặt chiếc ly bên môi cô, chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890867/chuong-2535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.