Thế nên mới nói, không ai có được khả năng này, trừ cô vợ như cục nợ bảo bối nhà anh ra.
Sở Ninh Dực dỗ cô vợ như cục nợ bảo bối nhà mình ngủ say, sau đó mới đi ra ngoài. Nhưng anh vừa cất bước, tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Sở Ninh Dực đưa tay mò lấy điện thoại, nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, hơi nhíu mày, ba vợ anh tính giờ giỏi quá đấy.
Sở Ninh Dực vừa nhận cuộc gọi vừa đi ra ngoài.
“Chắc cũng ngủ rồi nhỉ.”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực ngoảnh đầu nhìn cô vợ đang ngủ say như chết của mình. Anh thật sự rất muốn nói, ba vợ à ba tính toán giỏi thật đấy.
“Vừa ngủ rồi ạ, lát nữa thím Vu sẽ qua đây. Khi nào thím Vu đến con sẽ qua đón bọn trẻ. Bao giờ ba đi?” Nếu như không có con trai út của anh ở đó, có lẽ anh sẽ nhờ ba vợ mình đưa chúng về luôn, tiếc rằng con trai anh đến xe của ông ngoại cũng không chịu ngồi.
“Chiều nay, cũng không gấp, chắc tối qua nó quậy con thảm hại lắm hả?” Thủy Mặc Vân lại hỏi.
Sở Ninh Dực sờ trán, đâu chỉ thảm hại, phải nói là khủng bố mới đúng, “Cô ấy, trước kia cũng quậy như vậy sao ạ?”
“Ba và mẹ nó căn bản không cho nó uống rượu. Lần trước nó uống say sau khi đầy tháng Tiểu Bảo Bối, điên điên khùng khùng cả một đêm, ngủ suốt ba ngày.” Thủy Mặc Vân thở dài, “Hồi nhỏ nó uống trộm rượu của ông nội, uống đúng một hớp mà phá ba và mẹ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890856/chuong-2524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.