Bánh Bao Đậu cười khanh khách chạy về nhà. Vừa chạy về tới cửa thì cô bé nhìn thấy ba mẹ đang ở bên trong, cái tay bé xíu lập tức che mặt lại rồi hô lên: “Ôi mẹ ơi!”
Thủy An Lạc chớp chớp mắt rồi vội vàng đứng dậy, đẩy người phía trên mình ra.
Đôi tay nhỏ xíu xiu của Bánh Bao Đậu còn đang ôm mặt, nhưng đôi mắt to lại nhìn hết từ bên này qua bên khác, miệng còn cười khanh khách nhìn ba mẹ của mình.
Thủy An Lạc đen mặt, cái này là học từ ai thế hả?
Bánh Bao Rau về rồi dứt khoát ngồi bịch xuống ghế, đuổi theo nhóc mập kia suốt một hồi lâu như vậy khiến nhóc sắp mệt chết được rồi, nhìn thì mập mà chạy thì rõ là nhanh.
Tiểu Bảo Bối nằm sải lải trên ghế, cái chân nhỏ rũ xuống, rõ ràng là nhóc cũng mệt lắm rồi.
Thủy An Lạc xỏ dép đi ra ngoài rồi giúp mấy đứa nhỏ cởi áo khoác. Tuyết dính trên áo đã tan hết khiến áo toàn nước là nước.
Thủy An Lạc nhíu mày rồi ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, tay phải thì ôm lấy Bánh Bao Rau rồi hỏi: “Có bị lạnh không?”
Bánh Bao Rau bị mẹ mình xách đi như xách một con rùa thì vung tay muốn nhảy xuống dưới, mãi đến khi nhóc bị mẹ ném lên giường rồi mới lồm cồm bò dậy sau đó xoa xoa cái mũi của mình.
Thủy An Lạc đi tới vali để lấy quần áo khô thay cho mấy nhóc. Bánh Bao Đậu muốn chạy tiếp nhưng bị ba mình túm về, sau đó dứt khoát tụt cái quần nhỏ của bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890848/chuong-2516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.