Thấy Sư Hạ Dương gật đầu, Sở Ninh Dực lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, lúc này mà hai người đó đến nghĩa trang làm gì?
Sư Hạ Dương lên lầu không bao lâu thì Sở Ninh Dực cũng đi lên, để một mình Phong Phong ở dưới trông lũ trẻ.
Cửa nhà vừa mới được mở ra, Thủy An Lạc đã quay đầu nhìn sang: “Sao anh đã về rồi? Tụi nhỏ đâu?”
“Hai đứa đánh nhau, còn lại đang xem trò vui.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn nhau một cái, đại khái là có thể đoán ra hai đứa đánh nhau là hai đứa nào.
Đúng là oan gia.
Kiều Nhã Nguyễn thấy Sở Ninh Dực đi tới liền tự động nhường chỗ, sau đó đi xuống dưới lầu trông trẻ, dù sao thì trên mặt Sở tổng cũng đã viết ra ba chữ: Mau đi đi!
Vậy nên Kiều Nhã Nguyễn vẫn rất có mắt đấy nhé.
Sau khi Kiều Nhã Nguyễn rời đi, Sở Ninh Dực đẩy Thủy An Lạc một cái để cô ngồi vào chỗ vừa rồi của Kiều Nhã Nguyễn, còn anh thì ngồi vào chỗ của cô. Thủy An Lạc nhịn không được phải trợn trắng mắt, chẳng qua người khác ngồi vào một chút thôi mà, Sở tổng! Ngài có cần phải làm như vậy không?
Sau khi Sở Ninh Dực ngồi xuống, Thủy An Lạc liền nằm thẳng ra chân anh, cầm điều khiển từ xa: “Bộ phim "Trúc Mã" đã bắt đầu được chiếu rồi, hiệu quả tốt lắm.”
Đáng tiếc, Cố Minh Hạo không được nhìn thấy tác phẩm của mình trên màn hình tivi như thế nào.
Rõ ràng Sở Ninh Dực không có hứng thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890845/chuong-2513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.