“Thêm một phần cá muối!” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói, ngay khi mẹ Tân Nhạc định lên tiếng từ chối liền nói tiếp: “Chỉ là một món không ăn được thôi mà, khó có dịp cô chú đến đây một chuyến, vẫn nên thử món ăn nổi danh ở đây thì hơn.”
Sắc mặt của mẹ Tân phải nói là cực kỳ dễ chịu, ui chao, cái cậu Viện trưởng Mặc này thật là càng nhìn càng thấy thích.
Mẹ Tân gọi thêm vào món ăn rồi để Tân Nhạc chọn tiếp. Cô liếc qua thực đơn rồi tùy ý chọn vài món ăn, thế nhưng Mặc Lộ Túc biết đó đều là món mà anh thích ăn.
Cô vẫn còn nhớ rõ sao?
Đúng vậy, cô vẫn còn nhỡ rõ ràng!
Mặc Lộ Túc khẽ cong môi, yên lặng bưng ly nước lên.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, mẹ Tân bắt đầu nói chuyện với Mặc Lộ Túc. Tân Nhạc ôm di động gửi một câu ha hả vào nhóm trò chuyện, thấy Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc trả lại hai dấu hỏi chấm thì mới bắt đầu trả lời rõ ràng.
[Tân Nhạc: Hai bà có thể tưởng tượng được không, hiện tại ba mẹ của tôi đang ngồi chung một bàn ăn với Mặc Lộ Túc đấy. Thậm chí mẹ của tôi còn đối xử với anh ấy nhiệt tình như đối xử với con rể nữa chứ.]
[Thủy An Lạc: Thì vốn là con rể rồi còn gì, chẳng qua là thiếu một chữ cũ thôi mà.]
[Tân Nhạc: Vấn đề to tát là tối hôm qua, à nhầm, không đúng, chính xác mà nói thì là sáng sớm hôm nay mẹ của tôi vẫn còn đang tán thành với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890834/chuong-2502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.