Mặc Lộ Túc gấp bệnh án lại, thấy mẹ Tân Nhạc đang đi tới liền mỉm cười đáp: “Vâng ạ, mấy ngày Tết nhất thế này cũng đỡ, hầu hết bệnh nhân đều xuất viện cả rồi ạ.”
“Bác sĩ Mặc ăn cơm chưa? Hay đi cùng chúng tôi luôn đi?” Mẹ Tân Nhạc mời rất nhiệt tình.
Tân Nhạc: “...”
“Mẹ, chúng ta về nhà ăn cơm mà, bác sĩ Mặc vẫn còn mấy ca bệnh phải khám gấp, không được đâu.” Tân Nhạc lên tiếng nhắc nhở. Người đàn ông này đã nói xin lỗi cô rồi, ngay khi cô nghĩ rằng hai người còn có hy vọng thì anh đã vạch rõ giới hạn với cô rồi.
“Mẹ nói con này, con chẳng hiểu chuyện gì cả, hiếm hoi lắm ba mẹ mới tới thành phố A được một lần? Con lại bảo mẹ về nhà nấu cơm cho con ăn à?”
Tân Nhạc lại nằm không cũng trúng đạn, vừa rồi không phải mẹ mới nói vậy sao?
Mặc Lộ Túc lướt mắt qua Tân Nhạc, rồi lại nhìn sang mẹ cô, “Được ạ, nếu như là lần đầu tiên cô chú tới thành phố A, không bằng để cháu mời nhé. Cháu biết một nhà hàng này được lắm.” Mặc Lộ Túc nói rồi lại quay lại nhìn y tá, “Tôi sẽ về trước tám giờ, những ca bệnh gấp trong khoảng thời gian này cô nhờ bác sĩ Lưu khám giúp tôi.”
“Vâng.” Cô y tá nói rồi quả quyết cầm bệnh án về thẳng phòng làm việc của mình.
Ba Tân Nhạc khẽ nhíu mày nhìn Tân Nhạc, cậu bác sĩ này có phải hơi nhiệt tình quá rồi không.
Tân Nhạc nhún vai, rõ ràng là đang nói: Ba nhìn khí thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890832/chuong-2500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.