Lúc Tân Nhạc về đến nhà, trời đã gần sáng.
Lại là một cái Tết cô đơn.
Nhìn căn phòng trọ trống trải, Tân Nhạc thở hắt ra một hơi, vào phòng bếp đun nước, lấy nồi sủi cảo méo mó xẹo xọ cô tự nặn ra chụp một tấm ảnh, sau đó gửi cho ba mẹ mình.
[Bộ trưởng Bộ tài chính: Xấu quá!]
[Công chúa nhỏ: Mẹ, đây là sủi cảo do tự tay con gái mẹ nặn đó, thật là, con mua mẹ cũng nói con, tự con nặn mẹ cũng nói con.]
[Ta là Thái tử gia: Chờ đó, em cho chị xem mẹ chúng ta nặn thế nào, bỏ xa chị mấy con phố luôn.]
[Bộ trưởng Bộ chính trị: Nhạc Nhạc, con thực sự đã quyết định rồi à?]
Tân Nhạc hơi dừng lại một chút, nồi nước sôi trên bếp gas bốc khói nghi ngút, ngón tay cô đặt trên bàn phím rồi lại thả ra, không biết mình nên gõ gì.
Quyết định rồi sao?
Nếu chưa quyết định, tại sao lại chọn một mình ở nơi đất khách quê người này đón năm mới trong cô độc?
[Công chúa nhỏ: Ba, mẹ, con thật sự không bỏ được anh ấy.]
Tân Nhạc gõ xong mấy chữ này, nước mắt đã rơi lã chã xuống di động.
Cô còn có thể làm gì được đây? Cô cũng tuyệt vọng lắm chứ.
Nhưng cô thực sự không từ bỏ được.
Nói cô ti tiện cũng được, nói cô ngốc cũng được, nhưng cô không thể phủ nhận cảm xúc chân thực trong lòng mình được.
Nước sôi, Tân Nhạc lau nước mắt đặt di động lên trên bệ bếp, sau đó bắt đầu bỏ từng viên sủi cảo xấu đến không thể xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890821/chuong-2489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.