Thủy An Lạc vươn bàn tay đã lạnh run của mình ra cầm lấy tay anh, “Đàn anh, anh vẫn còn có ba,và các cô, các bác, còn cả Sở Ninh Dực, Thiều Khanh, và cả...”
“Anh chỉ là một người ngoài thôi.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói, “Nhưng anh sẽ sống, bà muốn anh sống, anh sẽ sống cho bà xem.”
Thủy An Lạc đang nói bỗng nhiên dừng lại, đúng vậy, chú bác cô dì có là gì chứ? So với bọn họ mà nói, Mặc Lộ Túc chỉ là một người ngoài, chỉ khi có Kiều Tuệ Hòa, anh mới thực sự là có máu mủ thôi.
Ngực của Thủy An Lạc chua xót đến đau đớn, nhìn Mặc Lộ Túc bỏ đi sau khi Kiều Tuệ Hòa được nhập táng. Anh bước từng bước, thậm chí còn không vững vàng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Sở Ninh Dực bước qua vươn tay ôm lấy bờ vai của Thủy An Lạc, thấp giọng nói: “Để cậu ấy yên tĩnh một lát đi.”
Ngày thứ ba sau khi Kiều Tuệ Hòa được hỏa táng chính là Tết âm lịch, ngày mà mọi nhà đoàn tụ, nhưng Sở gia năm nay đã không còn câu đối xuân như năm trước, cũng không náo nhiệt được như vậy nữa rồi.
Cô vừa bệnh đã không dậy nổi, Tết âm lịch cũng không về nhà lớn. Sở Mặc Bạch cũng đổ bệnh, Hà Tiêu Nhiên vẫn chăm sóc bên cạnh.
Toàn bộ Sở gia yên tĩnh đến đáng sợ, người giúp việc chưa về ăn Tết cũng không dám lên tiếng, đều tự lo cho bản thân mình. Lúc Thủy An Lạc xuống lầu, nhìn phòng khách vắng lặng mà không kìm được chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890819/chuong-2487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.