[Sáng sớm ngày hai mươi chín Tết năm đó, Tân Nhạc tỉnh dậy từ sớm rồi nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh mình. Cô nhỏ giọng nói: “Lộ Túc, hôm nay là hai mươi chín Tết rồi, chúng ta cũng được nghỉ hay là chúng ta đi siêu thị mua đồ Tết có được không?”
Mặc Lộ Túc nhíu mày quay người ngủ tiếp: “Anh không có Tết âm lịch.”
Tân Nhạc khựng người lại, có chút mất mát mà đáp lại một tiếng rồi tự mình rời giường, rửa mặt, đi ra ngooài.
Lúc Mặc Lộ Túc ngủ dậy thì trong phòng khách đã có không ít đồ đạc, có hoa quả, bánh ngọt, còn có cả hộp quà. Tân Nhạc đang ở phòng bếp nấu sủi cảo, cô nghe được tiếng anh tỉnh dậy thì vội vàng chạy ra ngooài.
“Lộ Túc, em đang làm sủi cảo đó, tuy rằng đến tối mai mới có thể ăn canh sủi cảo nhưng mà em mua nhiều lắm, hôm nay chúng ta...”
“Anh không ăn canh sủi cảo.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa nhìn những hộp quà chất cao ngất.
Tân Nhạc khựng lại rồi bất an nói: “Chuyện là... em không biết anh có bao nhiêu thân thích cần đi chúc năm mới, cho nên em mua nhiều một chút, bên Sở tổng hẳn là phải đi rồi! Cái khác...”
“Không cần.” Mặc Lộ Túc giống như cảm thấy rất phiền phức mà để lại một câu như vậy rồi quay về phòng ngủ, để lại một mình Tân Nhạc đứng ở cửa phòng bếp.]
Mặc Lộ Túc vuốt ve những bóng đèn màu thì đột nhiên đầu ngón tay cảm thấy đau nhói, khi đó nhất định là cô cảm thấy rất thất vọng lắm nhỉ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890809/chuong-2477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.