Sở Ninh Dực day day trán mình, chuyện của em họ anh quả này khó xử lý hơn anh rồi.
Kết hôn không gặp người nhà người ta, hộ khẩu của người ta cũng không chuyển, giờ anh có thể tưởng tượng ra được mẹ Nhạc có bao nhiêu thành kiến với Mặc Lộ Túc rồi.
Thủy An Lạc cũng cảm thấy hơi khó giải quyết, trong chuyện này đàn anh đúng là chẳng đáng tin gì cả, kết hôn hơn năm trời mà không nghĩ tới chuyện này sao?
“Mẹ, sao tự dưng mẹ lại nhắc tới chuyện này làm gì?” Tân Nhạc thấy sắc mặt Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực không tốt lắm, vội vàng lên tiếng không cho mẹ cô tiếp tục cái chủ đề này nữa.
Dù sao thì Mặc Lộ Túc cũng là em họ của Sở Ninh Dực mà.
“Vẫn không được nói hả, chẳng nói chẳng rằng gì đã kết hôn, kết hôn xong cũng không cho ba mẹ biết, lần nào cũng nói là bận. Nó làm gì mà bận, bận tới mức không có thời gian gặp ba mẹ vợ được một lần hả? Con nhìn Sở tổng nhà người ta đi, còn nhìn Phong Phong nhà người ta đi. Con nhìn đi, bạn bè con đều tinh mắt hơn con cả, có mỗi mình con là ly hôn. Nếu để mẹ biết nó là ai mẹ sẽ không tha cho nó đâu.” Mẹ Tân Nhạc tính tình vốn dễ chịu mà lúc này cũng đã cáu loạn lên, “Nó thì không sao, con nhìn con xem, giờ bỏ chồng còn mất con, muốn tìm nhà khác cũng không dễ dàng gì nữa rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Tân Nhạc thấy Sở Ninh Dực đen mặt lại, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890795/chuong-2463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.