Lúc Thủy An Lạc biết được chuyện Mặc Lộ Túc bị đuổi ra khỏi cửa liền cuống đến mức đi vòng vòng trong nhà.
Sở Ninh Dực bị bóng hình qua lại của cô làm cho chóng mặt nên nhịn không được phải ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, nói: “Không ngủ đi còn làm cái gì thế hả?”
Thủy An Lạc quay sang nhìn Sở Ninh Dực, sau đó sà tới rồi túm chặt lấy cánh tay của anh: “Em muốn đến thành phố S!”
“Lại lên cơn thần kinh cái gì thế?” Mấy hôm nay Sở Ninh Dực mới hiếm khi có cơ hội được ở nhà nghỉ ngơi, ấy vậy mà vợ ngốc còn muốn quậy như vậy nữa nên Sở tổng bày tỏ, cô nhóc này thật sự cần ăn đòn.
Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực một cái rồi dứt khoát ngồi xuống cạnh anh: “Em họ của anh đã bị đuổi ra ngoài rồi đó! Đuổi ra ngoài rồi!”
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn vợ ngốc đang kích động của mình: “Chẳng phải chỉ là bị đuổi ra ngoài thôi sao, em kích động cái gì?”
Thủy An Lạc trợn trắng mắt rồi hơi nghiêng nghiêng đầu của mình, sau khi cô nghĩ nghĩ một chút liền nói: “Em cảm thấy có lẽ lần này đàn anh là thật lòng đấy, nếu không thì sao anh ấy có thể làm chuyện như vậy được, bị người ta đuổi mà vẫn còn lưu luyến, có khi bây giờ đang đáng thương ngồi dưới lầu ấy chứ.”
“Cái đó gọi là đáng đời.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, rồi nhìn vợ mình đang nhấp nhổm không yên: “Không vui sao?”
Thủy An Lạc: “...”
Trước đây khi anh Sở nói mấy câu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890761/chuong-2429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.