Tân Nhạc đã cởi áo khoác, lúc này cô đang mặc chiếc áo len lông cừu màu hồng phớt, quần dạ màu trắng, có lẽ là do ở nhà nên mái tóc của cô chỉ được búi vội trên đỉnh đầu, mấy lọn tóc không vào nếp rơi xuống hai bên mặt.
Mặc Lộ Túc chưa bao giờ nhìn ngắm người phụ nữ này một cách nghiêm túc, mặc dù cô không xinh đẹp lộng lẫy như Kiều Nhã Nguyễn hay Thủy An Lạc, nhưng cô cũng không hề xấu chút nào.
Tân Nhạc thấy người đến là Mặc Lộ Túc thì chẳng kịp nghĩ nhiều. Cô dứt khoát đi tới đẩy anh ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, ngăn cách bọn họ với những người trong nhà.
“Mặc Lộ Túc! Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?” Tân Nhạc tức điên lên, anh đã theo cô cả một buổi chiều rồi mà còn thấy chưa đủ sao?
Tốt lắm, cuối cùng thì cô cũng không gọi anh là “bác sĩ Mặc” nữa rồi.
Mặc Lộ Túc đưa hộp quà trong tay ra: “Mua ít thuốc bổ cho em, và cả ba em...”
Tân Nhạc gạt tay anh ra, Mặc Lộ Túc không để ý khiến những hộp quà rơi xuống đất, phát ra những âm thanh chói tai.
Thế nhưng Tân Nhạc đâu thèm để ý đến chuyện đó, cô chỉ nhìn anh: “Mặc Lộ Túc, anh có ý gì đây? Chúng ta kết hôn lâu như vậy mà anh đã nói với tôi được bao nhiêu câu? Một ngày hai câu à? Hay là một câu? Có lẽ một câu cũng chẳng có đâu nhỉ?” Tân Nhạc vừa nói vừa đưa tay sờ sờ chóp mũi của mình: “Chúng ta kết hôn một năm bốn tháng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890759/chuong-2427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.