Ôm Bánh Bao Đậu giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Thủy An Lạc đón lấy cô bé, để Sở Ninh Dực rửa mặt bên trong.
“Con chưa tỉnh đâu, em đừng có chọc nó.” Sở Ninh Dực dặn dò.
Thủy An Lạc quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, “Anh có tin em ném nó đập vào đầu anh ngay lập tức không?”
Sở Ninh Dực hừ một tiếng, đóng cửa rửa mặt.
Thủy An Lạc ôm con gái ra sofa, vừa thả người xuống Bánh Bao Đậu đã bắt đầu khóc ầm ĩ.
Sở Ninh Dực mở phắt cửa ra. Thủy An Lạc nhún vai, không liên quan gì đến cô nha, con anh tự khóc đấy chứ.
Bánh Bao Đậu khóc lóc bò dậy, dụi mắt nhìn mẹ mình, cái đầu nhỏ quay xung quanh, giống như đang hỏi: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Thủy An Lạc nhìn bộ dạng ngốc ngếch đáng yêu của con gái, tiếp tục bế cô bé lên, “Bé ngốc của mẹ, ngủ đến ngơ ngẩn rồi đúng không?”
Bánh Bao Đậu nhìn mẹ mình, may quá, bé biết người này, vậy là tốt rồi, ít nhất có một người quen.
Mặc Lộ Túc đẩy cửa vào, Thủy An Lạc liền ngẩng đầu nhìn.
Thủy An Lạc nhìn người đàn ông vừa bước vào, quần áo vẫn là bộ đồ ngày hôm qua, mái tóc có chút rối loạn, bọng mắt to đùng.
Bộ dạng này của Mặc Lộ Túc trông có vẻ khá là... chật vật hơn so với anh lúc bình thường.
“Đàn anh, hôm qua anh không về nhà à?” Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Đậu cất tiếng hỏi.
Mặc Lộ Túc vươn tay day day cái trán đang đau nhức của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890739/chuong-2407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.