Chương trước
Chương sau
Thủy An Lạc thoáng sững ra nhưng cũng biết ngay người bà nội đang nói đến là Tân Nhạc.
“Tân Nhạc rất tốt, trước kia...” Thủy An Lạc nói, lại không biết nói thế nào, “Có lẽ là trước kia đàn anh chưa ý thức được tình cảm của mình.”
“Aiz, mấy đứa nhóc nhà họ Sở này làm sao vậy. Thiều Khanh nhà cô Hai cháu ly hôn xong cũng cầu xin người ta quay về. Sở Ninh Dực cũng thế. Giờ đến cả Lộ Túc cũng như vậy.” Kiều Tuệ Hòa nói, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, lẽ nào đây là gen của Sở gia, đều phải ly dị một lần mới có thể biết rõ lòng mình?
Thủy An Lạc cũng từng nghe nói tới Thiều Khanh nhà cô Hai của Sở Ninh Dực, nhưng mấy năm qua cũng chỉ gặp mấy lần vào dịp lễ Tết, dáng người hao hao Sở Ninh Dực, cũng là kiểu đẹp trai đi trên đường sẽ được đám con gái hò hét.
Vợ anh ta, Thủy An Lạc cũng nhớ, một người con gái rất hiền hậu dịu dàng, là mẹ của một cặp song sinh.
Thực sự không nhìn ra giữa hai người này đã từng xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
“Bà nội, anh họ và Sở Ninh Dực không phải đều đã tái hôn rồi hay sao, chuyện đàn anh bà cũng đừng lo, sẽ không sao cả đâu.” Thủy An Lạc an ủi.
“Thằng bé Lộ Túc này băn khoăn quá nhiều, vẫn là do chuyện của mẹ nó đã gây cho nó cú sốc quá lớn. Nếu năm đó bà cương quyết mang thằng nhóc về thì chuyện đã không như thế này rồi.” Kiều Tuệ Hòa tiếc hận nói.
Lời này khiến Thủy An Lạc không biết trả lời thế nào, nên cô chỉ đành im lặng.
“Cháu nói thật cho bà nội nghe đi, đang yên đang lành sao tự nhiên lại sẩy thai.” Kiều Tuệ Hòa nhìn Thủy An Lạc, rõ ràng không thể cho qua vấn đề này.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, sao thai lại chết trong bụng, thời gian đó cô bận rộn vô cùng, Sở Ninh Dực lại vừa gãy chân, đàn anh quan tâm cô nhiều quá, lại lạnh nhạt với Tân Nhạc, cô ấy có khúc mắc trong lòng, dẫn đến chuyện lưu thai.
Lời này cô biết nói thế nào đây?
“Cháu...”
“Bà nội, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ bà hỏi cái này có ích gì?” Sở Ninh Dực đẩy cửa bước vào, ngắt lời Thủy An Lạc. “Hiện giờ bà nên quan tâm xem làm sao để hai người họ làm hòa với nhau, chứ không phải chuyện quá khứ.”
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn anh, “Sao anh đã dậy rồi?”
Bị con gái đá một phát, vậy có tính không?
Nhưng Sở Ninh Dực làm sao có thể nói xấu con gái rượu nhà mình được?
“Anh không ngủ được.” Sở Ninh Dực trả lời qua loa.
Kiều Tuệ Hòa trừng cháu trai mình một cái. Sở Ninh Dực kéo ghế ngồi nói chuyện phiếm với bà cụ, tránh để vợ mình bị tra hỏi không biết nên làm thế nào.
“Em đi ra trông Bánh Bao Đậu đi, con bé ngủ không yên ổn gì cả, đừng để chốc nữa lại ngã xuống đất.” Sở Ninh Dực vỗ vỗ tay Thủy An Lạc, bảo cô đi ra ngoài.
Thủy An Lạc gật đầu đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Ninh Dực ngồi xuống chỗ Thủy An Lạc vừa mới ngồi, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch vẫn đang nhỏ giọt.
Căn phòng có chút yên tĩnh, Kiều Tuệ Hòa không nói gì, Sở Ninh Dực cũng giữ im lặng.
Kiều Tuệ Hòa lập tức trừng mắt nhìn cháu mình, “Nói đi, sốt ruột vào đây để che chở cho vợ cháu chứ gì?”
“Nghe bà nói kìa.” Sở Ninh Dực khẽ cười. Kiều Tuệ Hòa nắm lấy tay Sở Ninh Dực. Anh lại nắm lại tay bà, “Việc này thực sự không liên quan đến vợ cháu, Lộ Túc không hiểu được chính mình. Thời gian đó chân cháu cũng bất tiện, Lộ Túc có tâm tư khác, lúc đó vợ cậu ta không phải đang mang thai đấy sao, cứ thế qua lại liền xảy ra chuyện, nhưng không liên quan gì đến vợ cháu hết.”
Sở Ninh Dực nói rất nhanh, chỉ sợ người ta trách móc đổ lên đầu vợ mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.