Bác sĩ đi tới kiểm tra thân thể cho Kiều Tuệ Hòa, sau khi ra ngoài mới nói với họ, “Viện trưởng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, nhưng vì đã lớn tuổi rồi nên sau này e là sẽ phải chăm sóc kỹ lưỡng hơn.”
Thủy An Lạc gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ Lưu.”
Tiễn bác sĩ đi xong, Thủy An Lạc quay lại nhìn hai người đàn ông vẫn không nói gì kia, “Hai anh về trước đi, để em trông ở đây cho, mệt thì em sẽ vào văn phòng ngủ một lát.”
Sở Ninh Dực cau này, rõ ràng không muốn để cô ở lại một mình.
“Anh ở lại cho, hai người về đi.” Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc nói, “Anh ở lại thích hợp hơn em.”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc cảm thấy hình như cô bị đàn anh khinh bỉ sau lưng rồi.
Ý của đàn anh là: Anh ở lại, kỹ thuật y học của anh tốt hơn em, ở lại cũng có tác dụng hơn em!
Má nó chứ, đàn anh, anh nói như vậy có thật sự tốt không?
Lần này Sở Ninh Dực cũng không phản đối, chỉ nói: “Tối chúng tôi sẽ tới.” Nói xong lanh liền đưa Thủy An Lạc rời khỏi đây.
Thủy An Lạc: “...”
Má má má, anh Sở, anh có cần thể hiện rõ ràng như thế không, vừa nãy còn cau mày, giờ lại chuồn nhanh như thế để làm gì hả?
Quả nhiên hai ông anh em họ này không ai dễ chọc cả, tốt nhất cô cứ ngậm miệng cho xong.
Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về nhà, tắm rửa thay quần áo xong lại định ra ngoài.
Buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890716/chuong-2384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.