Ba người ăn xiên nướng hết khoảng sáu trăm tệ, lúc này không còn mấy người xung quanh, bọn họ ăn từ bảy giờ rưỡi cho đến gần mười giờ.
Trên bàn đầy xiên trúc, ba người nhìn nhau, nhìn ông chủ mang vẻ mặt quái dị đếm xiên tính tiền.
Tân Nhạc kêu lên: “Trời ơi, tôi ăn nhiều thế này cơ á, hai bà phụ nữ có chồng mà ác quá, hai người kết hôn rồi, có béo cũng chỉ bị bỏ thôi, tôi còn chưa kết hôn đâu, làm sao bây giờ?”
Thủy An Lạc vươn tay chọc lên trán cô nàng một cái, “Bà thôi đi, có béo tôi cũng là bảo vật trong lòng bàn tay anh Sở nhà tôi nhé.”
Thủy An Lạc nói xong, Tân Nhạc và Kiều Nhã Nguyễn đều yên lặng, một lúc sau liền chửi bậy tập thể.
Rắc thức ăn cho chó quá đột ngột, bọn cô không kịp đề phòng.
Thủy An Lạc cười ngã lên vai họ. Ông chủ cuối cùng cũng tính ra bảy trăm hai mươi lăm tệ, ba cô nàng liền không cười nổi nữa.
Ông chủ hào phóng giảm giá cho các cô, còn cười ha hả nói, ba cô nhìn không to béo mà ăn giỏi phết.
Trong tiếng cười của ông chủ, Thủy An Lạc dứt khoát trả tiền rồi kéo hai người kia đi.
Ba người chạy thẳng ra phố nhỏ, còn có thể tưởng tượng được ánh mắt của mọi người xung quanh, thật sự là quá mất mặt!
Ba người ăn hết bảy trăm tệ tiền xiên nướng, các cô là heo chắc?
Sau khi cười xong, ba người túm chặt áo khoác trên người, Kiều Nhã Nguyễn nói, “Xe tôi ở bên kia, Tân Nhạc, tôi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890712/chuong-2380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.