“Mẹ cho con đi với.” Bánh Bao Đậu nhảy ra khỏi chiếc xe thân yêu của mình, lập tức nhào lên đùi Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cô con gái như một cái đuôi nhỏ kia lại bế cô bé lên, len lén liếc con trai mình một cái, giống như thuận mồm mở miệng hỏi: “Chú Tư của con hôm nay hình như cũng quay cảnh trong nhà, ngay ở trong công ty của ba đấy.”
“Oa, thế là có thể gặp Tiểu Bất Điểm rồi.” Bánh Bao Đậu cố ý lớn tiếng tiếp lời mẹ mình.
Tiểu Bảo Bối đồng cảm nhìn cậu em trai, mẹ và em gái đúng là một cặp đôi kỳ quặc.
Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn hai mẹ con. Thủy An Lạc cười dịu dàng đi tới nhận lấy bữa trưa thím Vu đưa cho, “Vậy mẹ với em đi nhé?”
Bánh Bao Rau tiếp tục nhíu mày.
Tiểu Bảo Bối không đành lòng nhìn em trai rầu rĩ như vậy liền mở miệng hỏi, “Mẹ, mẹ định bảo chú Tiểu Lý đưa đi ạ?”
Thủy An Lạc nghĩ một chút rồi gật đầu.
Bánh Bao Rau bỏ quyển sách xuống, kiêu ngạo xoay người lên lầu.
Không phải ba lái xe, bé không đi! Ai mà biết có an toàn không cơ chứ!
Thủy An Lạc: “...”
Con trai, con như thế có thật sự tốt không hả?
Tiểu Bảo Bối nhìn mẹ rồi nhún vai, giống như đang nói: Nhìn thấy chưa, con trai mẹ yêu quý tính mạng của mình lắm đó.
Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, lại vò vò đầu cậu cả, sau đó ôm cái đuôi nhỏ nhà mình ra khỏi nhà.
Bánh Bao Rau lên lầu liền đi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890707/chuong-2375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.