Tình yêu của bọn họ thuận buồm xuôi gió, không có sóng to gió lớn như Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực, cũng không đau cắt tim gan như Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong.
Nhưng chính sự yên bình này lại khiến anh không dám buông tay, cũng khiến anh sợ hãi, sợ một ngày nào đó sẽ có người đột nhiên phá vỡ sự bình yên này.
Mà quyết định trước đó của Mân Hinh, đơn giản chính là một cách để phá vỡ sự yên ả ấy.
Cho nên, thay bằng nói anh đang tức giận thì nên nói là anh bỗng không biết mình nên đối mặt như thế nào.
“Nhưng sau đó Lạc Lạc nói rất đúng, cho dù thế nào, em cũng là mẹ của Miên Miên, em cho con bé sinh mệnh, nhưng không có quyền quyết định thay con bé.” Mân Hinh thổ lộ nguyên nhân khiến mình hối hận.
“Vì muốn ở bên con bé không chút kiêng kỵ, em bắt con bé phải chịu đựng ba năm đau đớn vì thiếu em, như vậy không công bằng với con bé, cũng không công bằng với anh.” Mân Hinh nói, rồi lại tiếp tục vuốt ve khóe mắt anh, “Cho nên dù tương lai có như thế nào em cũng sẽ không để ý tới nữa, được ở bên con và anh mới là điều em mơ ước nhất.”
An Phong Dương vẫn nhìn cô, ánh mắt thâm thúy khiến người ta không nhìn ra được bất cứ điều gì.
Mân Hinh có chút lo lắng, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.
Anh ấy vẫn không chịu tha thứ cho cô sao?
Mân Hinh từ từ rụt tay lại, cặp mắt rũ xuống đầy vẻ lạc lõng.
An Phong Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890704/chuong-2372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.