Sở Ninh Dực túm cổ cô kéo ra xa khỏi tấm ván cửa, mở cửa ra, nhận lấy điện thoại rồi lại đóng cửa vào.
Bánh Bao Đậu chớp mắt, chuyện gì thế?
Ba đâu rồi?
Điện thoại đâu rồi?
Sở Ninh Dực vẫn nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc, có lẽ anh không định nói gì đó, nhưng chỉ cần ánh mắt ấy thôi cũng đủ để cô phát hoảng lên rồi.
“Alo...”
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, hai đầu lông mày của Sở Ninh Dực hơi nhíu lại, “Chuyện này lúc trước đã quyết định rồi, bây giờ các người nói với tôi thời gian hơi gấp có lẽ không kịp. Nếu đã dùng từ có lẽ, vậy tức là vẫn còn kịp, bây giờ đừng có nói những câu như thế này với tôi nữa. Nếu như dự phim lớn năm nay của Sở Thị bị hẫng, người làm quản lý như ông có thể từ chức về nhà rồi đấy.” Sở Ninh Dực nói xong dập luôn điện thoại.
Phim lớn năm nay?
Bị hẫng?
Thủy An Lạc hơi tò mò, ban nãy có nói lý do Phong Phong không ở nhà là vì bộ phim này mà nhỉ?
“Phong Điên không phải đang chạy cho kịp tiến độ đấy sao?” Thủy An Lạc không thể không mở miệng hỏi, để kịp tiến độ, anh ấy còn không về nhà cơ mà.
“Mấy kẻ đó chuyên tìm cho mình những lý do cho là không thể, nếu như thực sự cấp bách thì có gì không thể chứ?” Sở Ninh Dực trầm giọng, anh nghĩ, chắc chắn trợ lý của anh đã bị làm phiền quá nhiều mới để người kia gọi điện thoại tới chỗ anh.
Thủy An Lạc mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890701/chuong-2369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.