Thủy An Lạc nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lập tức hiểu ra đây là em trai nhỏ vừa mới ra đời của cô, “Mẹ, sao thằng bé khóc thế ạ?”
Long Man Ngân lau nước mắt trên mặt mình, nghiêng người lau nước mắt cho thằng bé, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể nhỏ nhắn của con trai, “Không sao đâu.”
Giọng nói của Long Man Ngân vẫn còn nghẹn ngào. Bao nhiêu năm nay, thứ bà muốn chỉ là sự cảm thông chứ không phải lời xin lỗi của con gái mình.
“Con đã khỏe hơn chưa? Lúc trước mẹ có gọi điện tới nhưng Ninh Dực bảo con vẫn chưa tỉnh lại.” Long Man Ngân vừa dỗ đứa nhỏ vừa hỏi lại.
Lạc Vân bước vào, nghe tiếng trẻ con khóc liền đi tới bế thằng bé lên. Long Man Ngân nhìn dáng vẻ cẩn thận của ông mà trong lòng thấy ấm áp hơn rất nhiều. Sau khi thằng bé ra đời, Lạc Vân luôn trông coi bên cạnh thằng bé từ sáng đến tối. Thằng bé khóc một tí thôi đã thấy nghiêm trọng lắm rồi.
Bà vốn tưởng rằng những người đàn ông như Lạc Vân sẽ không thích trẻ con, nhưng hóa ra bà đã nhầm, con trai nhỏ sinh ra được hai ngày, gần như đều do Lạc Vân bế ẵm, dỗ dành, đến cả chuyện ăn sữa cũng phải do ông làm. Đến mức Lạc Hiên có vài lần cảm thấy anh không phải là con trai của ông. Ông chưa bao giờ tốt với anh như vậy, thậm chí một phần trăm thôi cũng không bằng.
“Vâng, đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Thủy An Lạc túm chăn, “Con không cho ba viết đơn xin chuyển ngành nữa rồi.”
Long Man
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890694/chuong-2362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.