Bánh Bao Đậu nhào tới bên chân của ba mình trước, bởi vì mẹ đang ở trên giường nên bé thật sự không thể với đến được, sau đó Bánh Bao Đậu được ba ôm lấy rồi đặt lên giường.
Bánh Bao Đậu khóc hu hu chui vào lòng mẹ mình, miệng vẫn gào thét kêu mẹ đừng chết.
Thủy An Lạc vạch đen đầy đầu nhìn con gái của mình, tình cảm của con cái cô có phải phong phú quá rồi không? Cứ phải thêm nhiều cảnh cho mình như thế mới được hả?
Con mắt nào của con bé thấy cô chết vậy!
Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối đi theo đằng sau. Hai nhóc đứng bên cạnh Sở Ninh Dực, trong mắt đều ánh lên vẻ lo lắng.
“Ba mẹ! Ba mẹ không sao chứ?” Tiểu Bảo Bối nhíu lại chân mày lại nói.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu hai đứa con trai của mình. Bánh Bao Rau không nói gì nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn lại như cái bánh bao thật, chứng tỏ nhóc đang rất lo lắng cho sức khỏe của ba mẹ mình.
“Không sao, mấy ngày nữa là có thể xuất viện được rồi, sao mấy đứa lại tới đây?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa ôm lấy Bánh Bao Rau rồi đặt lên giường.
Miệng Bánh Bao Rau không nói gì nhưng vừa mới được đặt xuống giường đã dính chặt lấy Thủy An Lạc.
“Bánh Bao Đậu biết ba với mẹ đã về nên cứ khóc mãi. Con đành nhờ ông Sở đưa bọn con tới đây.” Tiểu Bảo Bối hơi hơi cúi đầu như thể nhóc đã làm sai chuyện gì đó.
Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối ngồi lên đùi mình. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890686/chuong-2354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.